Đêm khuya.
Cố Tư Vũ gần như cả đêm chưa hề chợp mắt, ngồi ở bên cạnh giường bệnh. Trong đầu không ngừng hỗn loạn, hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong trí óc, đều là những lời mà Lục Thiếu Sơ đã nói với cô.
Tu Thần Khước trong vòng mấy tháng này thường xuyên sử dụng vô số loại thuốc áp chế cơn đau đầu, thần kinh sớm đã bị tác dụng phụ huỷ hoại cho nát bấy...
Cô theo bản năng nhìn về phía nam nhân đang nằm trên giường bệnh, thời điểm lúc hắn ngủ luôn mang một loại bộ dạng yên ổn như vậy, phá lệ an tĩnh.
An tĩnh tới mức khiến cho cô mặc dù lưu ở bên cạnh hắn nhiều năm rồi vẫn có chút không quen, khi hắn ngủ trông giống như thiên sứ, nhưng khi tỉnh lại giống như ma quỷ từ trong luyện ngục bò ra, mang khuôn mặt cáu kỉnh khó ở, hai chiều hướng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Cố Tư Vũ yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt nam nhân, nghiêng đầu nằm úp ở trên mép giường. Đưa ngón tay thon chạm lên những sợi lông mi đen nhánh nhè nhẹ run của hắn, thật đẹp, cẩn thận nhìn lại, người đàn ông này quả thực là đẹp đến nao lòng, một vẻ đẹp trác tuyệt mà tựa như bức tranh không màu cổ điển, tưởng chừng không hề tồn tại trên đời.
Cô đã từng có định kiến về người đàn ông này như thế nào nhỉ?
Chính là loại người ngang tàn vô pháp vô thiên, máu lạnh thú tính, tàn nhẫn độc đoán, coi trời bằng vung. Mà Cố Tư Vũ của năm mười lăm tuổi, ghét nhất chính là loại người này.
Suy nghĩ linh tinh một hồi, sống mũi cô bắt đầu cảm thấy cay xè. Chớp chớp mi, cố gắng áp chế xuống màn sương mỏng phủ quanh vành mắt, từng khung cảnh của nhiều tháng qua nam nhân vật lộn chống chọi đau đớn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Tâm Cố Tư Vũ nghẹn đến phát đau.
"Tư Vũ."
Trong không gian yên tĩnh, thanh âm nặng nề rơi xuống, khàn khàn trầm đặc, hết sức mị hoặc.
Phá vỡ đi khung cảnh tịch mịch.
Cố Tư Vũ sững người, sửng sốt mấy giây, lập tức ngay sau đó ngẩng đầu lên. Cô tưởng như mình nghe nhầm, nhưng khi vừa mới nhìn đến phía trước, cô đã thẳng tắp tiếp nhận một ánh mắt đầy vẻ thanh tỉnh.
Nam nhân nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái, ánh nhìn xâm lược, lạnh lẽo mà lại khiến người khác cảm thấy áp lực cực độ, tựa như trở về thời điểm kiếp trước kia khi nam nhân đem cô vây khốn trong bốn bức tường âm lãnh vô tình.
Cố Tư Vũ cả người run rẩy, cảm giác được cỗ khí tức khát máu khổng lồ tản ra xung quanh, con mãnh thú đang nhe nanh múa vuốt, như thể chỉ cần cô làm nó phật ý ngay lập tức liền bị cắn nát thành trăm mảnh.
Cô có chút ngột ngạt trước loại áp bức vô hình này của hắn, sắc mặt khẽ biến, khó khăn nhấp môi "Anh tỉnh..."
Còn chưa kịp dứt lời, thân thể nam nhân nhanh như chớp mắt tiến đến phía cô. Kế tiếp, cánh tay rắn chắc đem cô kéo thật mạnh, Cố Tư Vũ va phải lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của hắn, không khỏi hốt hoảng, theo bản năng sinh tồn vùng vẫy.
Thế nhưng sức lực của cô sao có thể sánh với nam nhân, chưa đầy ba giây đồng hồ sau đó cánh môi hắn đã lạnh bạc rơi xuống, áp ở trên đoá hồng môi của cô, mạnh mẽ cắn nuốt, như thể hận không nhai cả xương cả thịt của cô vào bụng.
Đôi môi Cố Tư Vũ phát đau, bàn tay chống đỡ trên ngực nam nhân yếu ớt run rẩy, không kịp phản ứng ra làm sao, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Trong lòng tựa như có đàn