Cố Tư Vũ khóc đến mức khiến tim hắn rối loạn, nước mắt tựa như hai hàng sương liễm diễm mê ly lăn dài đến khoé môi.
Tu Thần Khước im lặng ngắm nhìn lông mi cô gái ướt át phủ nơi đáy mắt, nhất thời không biết mình nên làm cách nào trấn an cô.
Vết thương ở trên da thịt hắn, thế nhưng cô lại rơi nước mắt vì nó, tâm can Tu Thần Khước tựa như bị người khác đem bóp vỡ thành từng mảnh vụn, hắn chậm chạp đưa đầu ngón tay chạm lên má cô, thấp giọng nói "Đừng khóc."
Không hiểu vì lý do gì, nghe thanh âm thô trọng kia của hắn truyền đến bên tai, giống như chọc trúng điểm yếu dễ vỡ nhất chôn sâu kín ở trong lòng cô, nhất thời Cố Tư Vũ không thể chịu nổi.
Cực lực chống đỡ bản thân mình bình tĩnh, rốt cuộc nghe được hai chữ anh trấn an lại càng thêm khổ sở, trong nháy mắt tất cả liền ầm ầm sụp đổ.
Cô nghẹn ngào thương tâm khóc, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc tựa như bị người ta đem nhét vào một nắm cát bỏng, nói không nên lời.
Đoạn, hắn dướn đầu mình về phía cô, đưa lưỡi liếm lệ trên khoé môi anh đào run rẩy kia "Anh còn chưa có khóc mà." Đầu lưỡi Tu Thần Khước cảm nhận được vị mặn chan chát của nước mắt, trong lòng hắn ngứa ran.
Giọng nói nam nhân thâm trầm, thực sự quen thuộc.
Cố Tư Vũ mím môi, mắt đẫm lệ nhìn chăm chú hắn.
Tu Thần Khước không hề né tránh ánh mắt cô, hắn dùng bàn tay to lớn nắm cằm nhỏ của cô, áp chế khuôn mặt đỏ bừng mê ly bên dưới sức lực mạnh mẽ của mình, giống như là hắn đang bắt nạt cô vậy.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn như thể đang trút hết mọi nhung nhớ và sự giằng co tâm can bấy lâu nay. Hắn lành lặn trở về từ quỷ môn quan, thế nhưng lại phạm phải một sai lầm lớn, loại sai lầm mà có lẽ cả đời này hắn sẽ mang theo hối hận cho tới khi hắn chết.
Nụ hôn càng lúc càng nồng đậm, say mê nóng bỏng, tựa như đem người khác sa lầy vào chốn hoả ngục, tựa như mọi ngọt ngào và kiềm nén cùng một lúc ào ạt xông đến. Cố Tư Vũ chỉ cảm thấy khắp khuôn miệng nhỏ của mình đều đau đớn, khó khăn hít thở vì thiếu khí.
Tu Thần Khước càng hôn càng sâu, cánh môi đầy vị mặn của nước mắt, cho nên khi hắn áp môi mình vào môi cô cũng cảm thấy ẩm ướt. Cắn nhẹ đầu lưỡi trơn tru kia, từ mơn trớn chuyển dần sang đắm chìm, hắn dày vò cô thật lâu mới tham luyến buông tha.
"Anh sai rồi, Tư Vũ." Hắn cúi đầu bên tai cô thì thầm, nụ hôn nóng bỏng trượt theo vành tai sớm đã bị hun cho đỏ kéo dài xuống tận cần cổ mảnh mai, thanh âm thống khổ lại trầm khàn "Anh không nên quên em, anh sai rồi."
Bàn tay nóng như lửa của hắn xốc vạt áo cô lên, thành thục xâm nhập, chạm vào da thịt mát lạnh của cô lại trở nên nhiễm bỏng, trong nháy mắt một bên áo phông đơn bạc cùng dây áo lót tuột xuống bên vai, lộ ra xương quai xanh gợi cảm trắng tuyết.
Cố Tư Vũ từng trải qua chuyện quan hệ tình dục nam nữ đối với Tu Thần Khước nhiều lần, thế nhưng mà lần này cảm giác đặc biệt khác trước. Cô không còn tồn tại bài xích sợ hãi hắn, vì thế nên chính mình có chút mong chờ.
Tu Thần Khước đặt cô nằm xuống giường, hơi thở nặng nề của cô phả lên mặt hắn lành lạnh, lông mi cô gái liễm diễm động lòng người, hắn cúi đầu, chậm rãi liếm láp