Tu Thần Khước động tác nhanh chóng hung hăng bắt lấy cằm cô, đem cô bao phủ trong lồng ngực rắn chắc, bắt ép cô nhìn thẳng vào mặt mình, con ngươi mắt đen thâm trầm cuồn cuộn từng đợt sóng, biểu cảm trên mặt lại âm u vặn vẹo.
Khuôn mặt hắn gắt gao đanh lại, hơi thở nặng nề áp bức phả lên chóp mũi cô.
Cố Tư Vũ bị doạ cho sợ, cả người co rúm, hoàn toàn chịu nép vế bên dưới thân thể cao lớn của hắn.
"Em còn yêu hắn ta?" Giọng nói hung hăng nhảy vọt ra khỏi cổ họng nam nhân, tựa như xiềng xích trói buộc lại linh hồn cô. Khiến cô không thể thở nổi.
Trái tim Cố Tư Vũ nặng nề đánh từng nhịp, lộp bộp rơi vỡ, hắn làm sao lại thành ra như vậy? Rốt cuộc thì hắn đang muốn nói cái gì mới được?
"Tư Vũ, em còn yêu hắn?" Đáy mắt Tu Thần Khước một mảnh âm lệ "Đừng rời khỏi anh..."
"Bằng không anh sẽ giết hắn."
"Khiến em mở to mắt chứng kiến hắn chết trong đau đớn tuyệt vọng. Khiến các người sống không thể ở bên nhau, chết cũng không được toại nguyện."
Cố Tư Vũ nhìn thẳng vào mắt Tu Thần Khước, đáy mắt nam nhân mây đen giăng kín, lệ khí tràn ngập, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy khiếp sợ.
Tu Thần Khước sau khi tỉnh lại giống như con mãnh thú đang tìm nơi phát tiết, khiến cho cô không lường trước được cảm xúc hiện tại của hắn ta là gì. Rốt cuộc chịu không nổi, đem hắn nhẹ nhàng đẩy ra "Anh làm em đau đấy." Cô nhấp môi, thủ thỉ.
Hắn siết cô càng thêm chặt.
Cố Tư Vũ thở dài, cho dù không biết vì lý do gì mà hắn trở nên như vậy, thế nhưng cô không giấu nổi cảm xúc vui mừng khi biết hắn đã khôi phục lại trí nhớ, hoàn toàn nhớ lại đoạn ký ức về cô. Bất đắc dĩ vuốt ve sau tấm lưng nam nhân "Em không còn tình cảm với Tử Sâm, một chút cũng không."
"Anh rốt cuộc đã nghĩ gì thế?"
"Người em yêu là anh." Giọng nói nữ nhân mềm mại, chui vào từng đường thần kinh của hắn, hung hăng tàn phá. Đại não Tu Thần Khước tựa như bị một dòng điện cao áp chạy qua, nổ tung.
Đáy mắt chân thành của cô giống như chứa đựng tất thảy mọi điều tốt đẹp nhất trên đời, thời điểm nhìn thẳng vào hắn, khiến cho lệ khí trên người hắn tức khắc bị ánh mắt đó của cô dập tắt, con ngươi sâu thẳm đang cuồn cuộn sóng dần trở nên an tĩnh hơn.
Giống như vừa trải qua một kiếp nạn nan giải, sự áp bách cùng luồng khí tức khổng lồ trên người Tu Thần Khước lắng xuống, trở thành mệt mỏi ỷ lại, hắn đem mặt chôn ở hõm vai cô, cực lực ổn định nhịp thở chính mình.
Cố Tư Vũ ôm chặt lấy tấm lưng nam nhân, rũ mi mắt, có vẻ như vừa rồi hắn lại phát bệnh.
Tu Thần Khước có mắc một chứng bệnh về rối loạn nhân cách.
Thế nhưng điều kỳ lạ là hắn chỉ phát tác bệnh khi loại chuyện đó có liên hệ đến cô. Trước đây cô đã thử tìm hiểu qua về những triệu chứng của hắn, được biết những người mắc bệnh về rối loạn nhân cách có tư duy khác nhau, hắn lấy cô làm cân bằng sự sống, nếu có vấn đề nào đó gây ảnh hưởng đến thứ cân bằng sự sống này, hắn mới phát tác ra căn bệnh và lâm vào trạng thái mất kiểm soát.
Hắn vừa mới tỉnh lại, vì lý do gì lại đột ngột mất kiểm soát? Và tại sao lại cho rằng cô vẫn còn tình cảm với Tử Sâm chứ?
"Nói em nghe, anh làm sao vậy?" Cố Tư Vũ cẩn thận cất lời, điều chỉnh sao cho giọng nói thật mềm mại.
Tu Thần Khước chôn mặt thêm sâu vào hõm vai cô, cảm thụ hương thơm nhè nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi. Vòng tay rắn chắc ôm lấy hông eo thon mảnh của cô, hắn hình như đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ có hắn, có cô gái hắn yêu, hai người bên nhau vui vẻ tốt đẹp, tình cảm sâu đậm. Thế nhưng mà thời điểm cuối cùng kia, hắn rơi xuống vực thẳm đen