Adam ngồi phía đằng trước mặt mũi hết xanh lại chuyển sang trắng, miệng há ra thiếu chút nữa chạm xuống dưới nền. Biểu cảm không thể tin nổi nhìn trân trối Tu Thần Khước qua cái gương chiếu hậu.
Ông chủ như vậy mà lại cười, cười, là cười thoả mãn đấy có được không hả?!
Cậu ta đi theo ông chủ từ năm mới chỉ còn là thằng nhóc vừa mười bốn tuổi, đến nay cũng đã gần mười năm mà chưa khi nào thấy ông chủ cười một cái như thế này đó...! Thế mà bây giờ liền bị nữ nhân kia chọc cho vui vẻ, tâm tình tốt đẹp cười mất rồi?
Oa, cậu ta cũng không đoán được tầm ảnh hưởng của Cố Tư Vũ, nữ nhân này thật lợi hại. Có thể khiến ông chủ phát hoả tới long trời lở đất, cũng có thể khiến ông chủ giây phút sau cười vui vẻ... quá không bình thường đi!
Tu Thần Khước cong môi được ba giây, ngay lập tức liền trở lại vẻ mặt liệt ban đầu khiến người khác nhầm lẫn cái nụ cười kia thoáng qua chỉ là ảo giác.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay thon dài về phía cô, giọng nói thâm trầm "Tới đây."
Cố Tư Vũ ô a mấy tiếng rồi chui tọt vào trong xe.
Cái nụ cười kia của hắn thật là doạ cô sợ muốn chết, trái tim trong lồng ngực bây giờ vẫn thùm thụp đập mạnh mẽ, cô ngẩn mất một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại được, đầu óc trở về trạng thái trẻ sơ sinh.
Đối với lời của hắn nói đầu óc cô giống như một cái lá khoai, nước đổ vào trôi tuột đi. Căn bản là không có hiểu được hàm ý của người đàn ông này, vì vốn bản thân cô thuộc tuýt người thẳng thắn không thích nói chuyện vòng vo vòng vo.
Hắn lại nói cái gì mà cô rất vừa miệng chứ? Thật đúng là một chút cũng không hiểu vừa miệng cái gì, chỗ nào vừa miệng.
Xe lăn bánh, một hồi lâu Cố Tư Vũ vẫn không hiểu được lời nói khi nãy cho nên cô trực tiếp quẳng mấy thứ suy nghĩ rối rắm lẫn cái hình ảnh hắn cong môi cười kia ra sau đầu.
Tu Thần Khước tiếp tục làm việc, không khí trong xe ngoài tiếng bấm phím vi tính lạch cạch ra thì không ai nói với ai thêm câu nào.
Trôi qua một thời gian, cuối cùng về tới dinh thự.
Cố Tư Vũ song song cùng hắn đi vào trong...
"Thay quần áo đi chút nữa xuống ăn cơm." Tu Thần Khước nâng mắt nhìn cô, mở miệng nói.
Cô gật gật đầu "Ừm..."
Cố Tư Vũ lên trên phòng tắm rửa qua một chút, xong xuôi liền mặc vào một bộ quần áo Pizama lụa, đi tìm cái máy sấy khô tóc.
Lát nữa phải cùng Tu Thần Khước thảo luận vấn đề để cho cô đi học lại, kỳ thi sắp tới nếu cô còn không có mặt chỉ sợ rằng lưu ban lại năm nhất.
Cô đi xuống dưới lầu, Tu Thần Khước đã ngồi trước bàn ăn chăm chú làm việc, hắn hình như rất bận rộn, suốt từ lúc trên xe tới bây giờ vẫn chưa có rời khỏi cái máy vi tính.
"Anh chưa ăn bánh bao sao?" Cô kéo ghế ra ngồi bên cạnh hắn, liếc nhìn bọc bánh lúc nãy mua cho hắn vẫn còn để trên bàn.
Tu Thần Khước mấy ngón tay như múa trên bàn phím vi tính "Chưa có."
"Vậy bây giờ em đút cho anh?"
Hắn không