Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Gần cái chết


trước sau

Lúc này trong nội thành Kinh Đô, cảnh tượng đã nháo nhác tới rối loạn khắp nơi.

Trên các con phố đều là đoàn người vận âu phục đen đang liên tục tìm kiếm thứ gì đó, trực thăng đen ngòm hầm hố đáp xuống khu dinh thự, chung quanh một màn bụi mỏng mịt mù.

Tu Thần Khước soái khí ngút trời từ trên trực thăng bước xuống cùng hai hàng cảnh vệ, người đàn ông cao trên một mét chín mươi vận bộ âu phục sang trọng màu xám bạc có chút xộc xệch, cà vạt thắt lỏng, mái tóc đen huyền vì gió thổi mà đung đưa.

Khuôn mặt đẹp đẽ thời khắc này có đem theo chút phiền muộn nhợt nhạt, đôi con ngươi tăm tối nháy mắt chuyển sang thâm thuý, giống như cái hố đen to lớn chuyển động, thần sắc nhiễu loạn.

Khu biệt thự đẹp đẽ như thế đều đã sớm trở thành mảnh hỗn độn, giọng nói người đàn ông trầm trọng tựa như đem kẻ khác lăng trì, khiến máu toàn thân kẻ đối diện lập tức đông cứng.

"Một con người nhỏ bé như thế không thể nào biến mất được, năng lực của tổng cục trưởng bộ cảnh sát đây cũng chỉ đến thế thôi?" Khoé môi hắn kéo cong, nụ cười rét lạnh tới thấu xương tuỷ.

Ông ta cúi gằm mặt, hai bàn tay xoắn vào nhau, mồ hôi tràn đầy bên trên trán.

"Tu tiên sinh, tôi đã làm hết sức mình... quả thật các đường lối có thể ra bên ngoài thành phố đều đã phong toả một con muỗi cũng không dễ dàng lọt qua, nhưng không hề có nữ nhân nào rời đi thưa ngài..."

Tu Thần Khước cơ thể toả ra mùi vị sát khí nồng nặc tới nỗi không gian cũng vì thế mà băng lãnh xuống, hung hăng tựa như một con mãnh thú hoang dã bị chọc điên.

"Xem ra ông đã cao tuổi rồi."

"Tu tiên sinh...!" Ông ta hoảng sợ rú lên, khuôn mặt già nua chật vật thống khổ.

Lúc này Adam từ đâu gấp gáp chạy tới, trên tay cầm chiếc điện thoại di động, miệng hét lớn.

"Ông chủ! Đã định vị được vị trí của Cố tiểu thư...!"

Tu Thần Khước đôi con ngươi mắt nhanh chóng kéo giãn, không để tâm tới ông ta trực tiếp tiến đến hướng Adam cánh tay dài đưa qua nắm lấy chiếc điện thoại di động cậu ta đang cầm.

Ánh mắt hắn lúc ấy gần như điên loạn rồi...

"Vị trí được xác định ở vùng ngoại ô thành phố, theo tôi điều tra thì nó là khu dân cư đã bị giải tán cách đây không lâu hiện tại đang bỏ hoang." Adam nhanh chóng mở miệng nói "Tôi e ngại rằng Cố tiểu thư không phải chạy trốn mà là bị bắt cóc, vì tín hiệu phát ra từ điện thoại di động của cô ấy là SOS, tín hiệu cầu cứu."

Tu Thần Khước mím môi thành một đường thẳng tắp, trái tim trong lồng ngực hắn liên tục đập mạnh, đôi con ngươi mắt co rút từng đợt.

Hình ảnh cô gái nhạt nhoà trong trí óc, cô ấy đang mỉm cười với hắn, rồi tan biến...

Trong toà nhà cũ kỹ kia, một tiếng hét lớn vang dội.

Cố Tư Vũ cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi sự khống chế của bốn tên đàn ông, cuối cùng từ trong tay văng ra chiếc điện thoại di động.

"Cố Tư Vũ! Mày còn dám giở trò?" Cố Kiều nhặt lên chiếc máy điện thoại đang phát sáng ra thứ ánh sáng đỏ nhấp nháy, nghiến răng nghiến lợi.

Cố Tư Vũ cắn chặt hàm răng, khoé miệng rỉ máu cong lên cười tỏ ra bản thân không hề yếu thế chút nào. Tóc của cô rối loạn vương trên khuôn mặt, cặp mắt đen tựa bảo thạch kiên định nhìn chằm chằm ả.

"Tu Thần Khước sẽ sớm đến đây, mày chuẩn

bị tinh thần đi, Cố Kiều."

Ả ta hung hăng văng chiếc di động vào tường khiến nó vỡ nát, nham hiểm cười lạnh.

"Đến đây thì sao? Nếu mày chết, thì anh ta sẽ không thể nào biết được kẻ giết mày là ai."

"Anh ấy sẽ báo thù thay tao, vạn nhất, nếu mày để Tu Thần Khước biết được việc mày gây ra cho tao mày sẽ không đời nào sống yên ổn!"

Cố Kiều ngửa mặt cười lớn, như thể câu nói cô vừa thốt ra vô cùng hài hước hợm hĩnh.

"Bây giờ Tu Thần Khước tìm mày khắp Châu Á, cái đoạn ghi âm tao gửi cho anh ta, anh ta liệu có suy nghĩ thế nào?"

Cố Tư Vũ vành mắt đỏ ửng, trong lòng dâng lên một trận chua xót. Đúng vậy, với cái tính cách của Tu Thần Khước chắc chắn sẽ không tin tưởng cô...

Cô trùng mắt, đau lòng tới mức cắn thật chặt môi dưới ngăn cho bản thân không phát ra tiếng khóc.

Cô không được phép yếu đuối trước mặt kẻ muốn hãm hại cô...!

"Mày sinh ra chẳng qua ngậm thìa vàng, bố mẹ yêu chiều mày, mày còn hơn tao ở điểm nào? Tại sao mày có mọi thứ còn tao thì không chứ..." Cố Kiều căm hận nói "Phải! Tao là con rơi, cho nên không ai yêu thương tao cũng đúng thôi! Nhưng tại sao ngay cả gia đình cũng ruồng bỏ tao?! Là mẹ tao sai, chứ không phải tao! Tại sao cứ đổ hết mọi thứ lên trên đầu tao..."

"Vì thế, nếu mày chết đi, thì có lẽ cuộc sống của tao sẽ êm đẹp." Ả cười khẩy.

Cố Tư Vũ lắc lắc đầu "Mày điên rồi... Cố Kiều, mày điên thật rồi."

"Haha, tao điên đấy! Điên vì sự tồn tại của mày! Cố Tư Vũ! Tao hận mày, tao căm hận mày tới tận xương tuỷ!"

Sau đó mấy tên đàn ông theo lời của ả giằng xé quần áo cô, cơ thể Cố Tư Vũ nhanh chóng loã lồ, trên da thịt trắng trẻo chằng chịt những vết thương còn rớm máu đỏ tươi. Cô dùng sức vùng vẫy chống cự, liên tục lùi người ra phía sau cho tới khi đập lưng vào thành tường lạnh lẽo.

Chẳng lẽ, vừa sống lại một kiếp người đã phải chịu chết nhục nhã như thế này?

Nước mắt theo khoé mi của cô trào ra, rơi trên khuôn mặt kiều diễm mang đầy nét tuyệt vọng.

Bàn tay thô thiển dơ bẩn của bọn họ liên tục sờ mó khắp cơ thể cô, nhưng cô đã hoàn toàn kiệt sức, không có lực vùng vẫy...

Tu Thần Khước, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi anh.

Trong lúc mơ màng cô nghe thấy âm thanh nhốn nháo của bọn họ, sau đó đám đàn ông rời đi khỏi cơ thể cô.

Cố Kiều gấp gáp nói điều gì với họ, rồi bỗng chốc mùi xăng nồng nặc chạy xộc vào hai cánh mũi.

"Nhanh lên, đổ thêm xăng thiêu chết cô ta đi! Tu Thần Khước sắp tới chúng ta sẽ gặp rắc rối to!"

A? Hắn ta cuối cùng cũng đến cứu cô rồi, sao lại lâu như vậy chứ...

Cố Tư Vũ cảm thấy chung quanh thật nóng, nóng đến mức lợi hại. Phía trước mơ mơ màng như là ánh lửa đỏ rực, đang dần dần lan toả.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện