Tu Thần Khước mím môi thành một đường thẳng, đôi con ngươi mờ mịt như là sự thâm tình.
Hắn ra hiệu cho Adam rời đi, bước chân thật nhẹ nhàng hướng vào bên trong phòng bệnh không muốn làm cô tỉnh giấc, sau đó dừng lại trước cái bàn gỗ đầu giường chậm rãi cầm một cái bát tô đổ ra cặp lồng cháo nóng hôi hổi.
Làn khói màu trắng nghi ngút bốc lên, đem hương thơm của dư vị thịt hoà trộn cùng mùi hành phi đánh thức khứu giác Cố Tư Vũ.
"Ưm..." Cô mơ màng đưa tay dụi mi mắt, trong bụng vì đói mà kêu thành âm thanh ọc ọc, sau đó khịt khịt mũi nhỏ hướng về phía nguồn gốc của thứ làm cô tỉnh giấc kia nhìn tới.
"Tỉnh?"
Tu Thần Khước mở miệng hỏi, thuận thế thẳng tắp ngồi trên mép giường, mấy ngón tay thon dài đưa lên vén mấy sợi tóc loã xoã kia của cô sang một bên.
Cố Tư Vũ mỉm cười nhu thuận "Có cái gì ăn vậy a? Em đói..."
Hắn chậm rãi nâng người cô ngồi dậy để cho cô dựa vào thành giường, đáp "Tôi mua cháo cho em."
Cô nâng mắt nhìn tô cháo nóng hổi ở bên cạnh, hắn ta vậy mà cũng có phần chu đáo nha?
Sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, cô căn bản là khoảng hai hôm chưa có ăn gì rồi, liền hiện ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội "Đút cho em nha, em hiện tại kiệt sức tới mức không cầm nổi muỗng a..."
Tu Thần Khước hơi nhướn lông mày kiếm, ánh mắt trầm lắng quan sát cô hồi lâu mới nhẹ nhàng phun ra một câu.
"Vẫn còn sức nịnh nọt tôi."
"Ách?" Cố Tư Vũ ngậm miệng, đôi mắt hạnh nhân của cô lóng lánh tràn ngập mong đợi "Có được hay không...?"
"..." Bất quá hắn ta vẫn im lặng quan sát cô, khoé miệng trong phút chốc liền kéo cong lộ ra nụ cười ma mị đầy lực quyến rũ, cho thấy tâm tình hắn hiện tại vô cùng tốt đẹp.
Cuối cùng dây dưa năn nỉ một hồi, Tu Thần Khước vẫn chiều theo ý muốn của cô không nhanh không chậm đút cho cô ăn hết bát tô cháo lớn.
"No chưa?" Hắn rũ mi mắt nhìn chăm chú cô.
Cố Tư Vũ gật đầu "Em no rồi, nhưng em muốn ăn thêm đồ ngọt."
Hắn ta thu lại bát đũa bừa bộn ở trên mặt bàn thật gọn gàng cất đi, động tác không có bất kỳ thừa thãi nào cả.
"Không nên ăn quá nhiều sau khi tỉnh dậy." Tu Thần Khước giọng nói thực trầm ổn, nhưng lọt vào tai cô lại ngạc nhiên cảm thấy mấy phần nhẹ nhàng ôn nhu "Sẽ đau dạ dày."
Trong ký ức của cô chưa khi nào được hắn đối xử theo cách thức tốt đẹp như vậy, trùng sinh xong thay đổi một loạt những điều sai trái kiếp trước cuối cùng bây giờ cô cũng đã đạt được thành quả. Từng bước đem con mãnh thú thuần hoá thật tốt.
Cô hơi bĩu bĩu môi tuỳ tiện nũng nịu với hắn ta "Như vậy bữa tối em phải được ăn bánh kem."
Tu Thần Khước nâng lên ngón tay trắng ngần lộ rõ các khớp xương đặt ở phần cổ mịn màng của cô vuốt ve, giọng nói giống như pha trộn chất kích thích liều nặng khiến cho kẻ khác sa vào nghiện ngập "Tôi đều nghe em."
Hắn lưu lại chỗ cô chừng nửa canh giờ sau mới rời đi, Cố Tư Vũ cũng không muốn hỏi hắn ta đi đâu, tiếp tục nằm dài trên giường bệnh dưỡng sức. Cô nghoảnh mặt nhìn qua khung cửa sổ, vọt tới bên kia những tán cây cổ thụ cao lớn ngắm nghía, trong tâm lại rất rối rắm suy nghĩ về những biến cố bản thân phải tiếp theo đối mặt.
Cô chưa hoàn toàn dành giật được tín nghiệm tuyệt đối của Tu Thần Khước, chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết, hắn ta rời đi nhưng cũng không quên phân phó cảnh vệ trông chừng cô. Ngoài cửa hai người, bên dưới lầu kia bốn người, không khéo ngay cả hành lang bệnh viện cũng chật kín tới nỗi con muỗi không bay lọt.
Hắn vẫn đang nghi ngờ cô...
Tu Thần Khước ra khỏi phòng bệnh của cô nhưng hắn không có rời đi ngay lập tức, từ phía thang máy rẽ qua một căn phòng chữa trị đặc biệt.
Hắn sải bước chân tiến vào trong căn phòng, nhìn thoáng qua vô cùng sạch sẽ gọn gàng, ở góc cuối vừa vặn sắp xếp một chiếc giường cùng tủ kính đựng các loại thuốc không rõ ràng bao gồm những gì, mặt bàn thuỷ tinh đầy dao kéo. Mà Adam đã ngồi chờ sẵn hắn ta từ lúc nào.
"Tu tiên sinh." Adam trông thấy hắn đã cung kính đứng dậy từ trên ghế.
Tu Thần Khước nâng mí mắt nhìn cậu ta, không nói gì chỉ ừm một tiếng qua cổ họng.
Hắn chậm rãi bước đến cạnh giường, động tác nhã nhặn cởi bỏ ra áo vest khoác bên ngoài cùng cái cà vạt, sau đó, từ tốn ở trên khuy áo tỉ mỉ làm từ loại đá thạch anh phát ra thứ ánh sáng lành lạnh tháo từng cúc xuống theo đường thẳng, tựa như chướng ngại một cái vung tay