Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Cẩu nô tài


trước sau

Ngày thứ hai sau khi Tu Thần Khước rời đi việc thi cử của cô vẫn diễn ra rất thuận lợi.

Hôm nay là chủ nhật mà Cố Tư Vũ lại có thói quen ngủ nướng cuối tuần, cho nên mười giờ trưa cô mới ở trên giường bò dậy.

Tay thon nhỏ trắng noãn lật lên tấm chăn, cô bộ dáng lếch thếch rời giường, lết tạm đôi dép bông loẹt quẹt đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Reng reng vài thanh âm điện thoại di động cô ở trên bàn kệ đầu giường sáng ngời, Cố Tư Vũ liếc mắt qua lập tức liền thấy tiêu đề đại ma đầu đang gọi Call Video cho bạn.

A? Hắn ta đúng thật là tào tháo mà, nhanh như vậy đã gọi hỏi thăm rồi...

Cô chưa kịp chỉnh chu lại gọn gàng đã vội vã bắt lấy điện thoại nhấn nghe, giọng nói trầm trầm thô trọng bên kia đầu dây truyền đạt tới "Dậy sớm?"

Cố Tư Vũ nhìn khuôn mặt không lạnh không nhạt, trước sau như một kia của người đàn ông qua cái màn hình liền không suy nghĩ gì đáp "Bây giờ đã mười giờ trưa rồi mà anh."

Tu Thần Khước quan sát cô một hồi lâu mới nói "Bình thường mười một giờ em mới dậy."

Ách? Hắn ta thế nào lại dùng điệu bộ nghiêm thật đó mà nói vậy cơ chứ, rõ ràng đây là thói quen xấu của cô từ hồi cấp hai, sau khi gặp hắn thì trở nên vô công rồi nghề cả ngày bị bắt nhốt trong toà dinh thự tẻ nhạt này chỉ có ăn ăn và ngủ lâu dần hình thành luôn thói quen đâm ra muốn sửa cũng không được.

"Bây giờ bên đó đang là nửa đêm hả? Sao anh lại ngủ muộn vậy nha?" Cô hơi nhíu lông mày, múi giờ Hoa Kỳ lệch ở đây những tám tiếng.

"Tôi xử lý chút việc, lát nữa sẽ đi ngủ."

Cô nhìn xuyên qua màn hình, bởi vì hắn đặt điện thoại trên bàn làm việc đối diện cho nên cô hoàn toàn có thể thấy được khung cảnh phía bên kia Tu Thần Khước đang ngồi trên cái ghế viền bạc trạm trổ hoa văn, hắn mặt độc một bộ đồ ngủ tối màu thiết kế cổ hình chữ V vừa vặn để lộ ra xương quai xanh tinh xảo có cái hõm thật sâu.

Mới sáng sớm đã gặp màn cảnh xuân như vậy, thiếu nữ mới lớn như cô cũng phải đỏ mặt quay sang hướng khác. Nam nhân này sao lại đẹp một cách không bình thường như vậy?

Dưới ánh đèn vàng cát tản ra hắt lên ngũ quan sắc nét tới từng góc cạnh của hắn, lông mi đen vừa dài lại cong hơi nhấp nháy có chút buồn ngủ, sống mũi cao thẳng tắp thon nhẵn, hắn ta hơi cúi đầu nhìn tập tài liệu đặt trên bàn khiến tóc rủ xuống che phủ đi cái trán nghiêm nghị thường ngày.

Không khí nháy mắt dường như hơi ngưng đọng lại.

Cố Tư Vũ càng nhìn các đường nét của người đàn ông lại càng như có ma lực cuốn hút triệt để. Trong lòng cô bỗng có gì đó dấy lên, vừa ngọt ngọt lại pha lẫn chút vui thích.

"Sao vậy?" Tu Thần Khước nâng mi mắt nhìn cô.

"Không có gì a..." Cố Tư Vũ mím môi cười "Chỉ là đột nhiên nhớ anh, muốn ôm anh."

Mơ hồ tiếng nói cô vừa mới rơi xuống, đôi con ngươi hắc diệu thạch của hắn ta loé lên điểm sáng rồi rất nhanh vụt tắt khiến cô nghĩ nó là ảo giác mà thôi.

Tu Thần Khước buông lỏng hai chân lông mày kiếm, từ trên đoá hồng môi lúc nào cũng lãnh đạm kia kéo cong lên đem theo ý tứ cười rồi cũng mau hạ xuống. Hắn hơi cúi thân người ghé sát khuôn mặt với camera điện thoại, giọng nói thâm tình như gió

ấm.

"Tôi cũng rất nhớ em."

"A?" Cô tròn mắt, chớp chớp vài cái, sau đó kéo lên một trận đỏ mặt gay gắt.

Tôi cũng rất nhớ em...

Rất nhớ em, hắn ta như vậy mà thâm tình ánh mắt nói rất nhớ cô? Con người này so với nhận định kiếp trước đúng là càng ngày càng khác biệt.

Kiếp trước ngay cả một nụ cười vui vẻ dành cho cô cũng không có, căn bản thủ phạm gây cho hắn tâm tình không tốt lại chính là cô, cô lúc nào cũng náo loạn làm càn ngang ngược đối với hắn nên đừng nói gì là cười mà nhếch môi cũng hiếm thấy.

Bây giờ, thuần hoá hắn tốt lên nhiều như vậy, ngày khiến cho hắn trở thành mãnh thú ngoan ngoãn dưới bàn tay cô là chuyện không xa vời nữa...

Cố Tư Vũ nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền xinh đẹp lộ ra tựa đoá hoa khoe sắc "Nhớ em nhiều hay không?"

Tu Thần Khước nhìn cô gái bên kia màn hình nhất thời rơi vào trầm mặc, rồi mới chậm rãi trả lời "Rất nhiều."

Cô vui vẻ gật đầu "Em chờ anh về nha, bây giờ dậy đánh răng rửa mặt một chút lát nữa xuống dưới ăn sáng." Sau đó cô tiến vào phòng tắm "Anh ngủ sớm!"

Hắn tiếp tục xem tài liệu, chỉ ừm một tiếng thật thấp qua cổ họng.

"Yêu anh nhất!" Cô chụt chụt hôn lên màn hình rồi đem điện thoại cúp đi mất.

Tâm tình mang theo vui vẻ đi tắm rửa vệ sinh cá nhân, sáng hôm nay đẹp trời làm sao!

Phía bên Tu Thần Khước sau khi cô dập điện thoại, mới chậm rãi ngước đầu lên nhìn Lôi Báo ngồi đối diện trước mặt.

"Tìm được chưa?" Hắn hỏi.

Lôi Báo bị hành cho hai mắt thâm quầng, nhưng mà vì nước da đặc biệt đen của mình mà không lộ rõ ra được. Anh ta xoa xoa cái trán ẩn hiện gân xanh, nghiến răng mà nói "Tôi ăn hành đã đành, lại còn ăn thêm một đống thức ăn chó, cậu xem xem có tâm tình tìm được hay không?"

"Vô dụng." Tu Thần Khước không nhanh không chậm phun ra một câu.

Hắc Huyền Bạch cùng với Adam ngồi bàn bên cạnh, bụm miệng nhịn cười.

Ông chủ của bọn họ, quả nhiên đại bá đạo!

Lôi Báo rốt cuộc không chịu nổi đạp ghế đứng dậy, tức giận chỉ tay vào khuôn mặt không biến sắc của Tu Thần Khước "Con mẹ nhà cậu! Đây là cậu đang nhờ vả tôi hay là coi tôi thành nô dịch của cậu hả?"

"Cẩu nô tài." Hắn tiếp tục xem tài liệu, nhếch môi nói.

"Phốc..."

Hắc Huyền Bạch cùng với Adam không nhịn được nữa mà bật cười ra tiếng.

Lôi Báo giận quá hoá cười dự định nhảy lên đánh vào mặt Tu Thần Khước, đột ngột từ ngoài cửa đầu hổ mới mở cửa bước vào trong hô lên.

"Lôi lão đại, Tu tiên sinh, đã tìm ra tung tích manh mối liên quan tới Lawrence!"

Adam rất nhanh liền lên tiếng hỏi "Hắn ta ở đâu?"

"Tôi đã bắt được đồng bọn của Lawrence, hiện tại đang tra khảo bên dưới tầng hầm mật."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện