Vẻ mặt của Tu Thần Khước nhất thời hiện lên vẻ thâm trầm mờ mịt, đáy mắt hắc diệu thạch kéo tối xuống.
Hắn buông tập tài liệu ghi chép về các vụ giao dịch gần đây mà Lôi Báo đưa cho hắn kiểm tra qua một bên, đem chân lông mày trùng xuống trước trán.
"Đi kiểm tra." Tu Thần Khước đứng thẳng dậy từ trên ghế viền bạc, giọng nói như mệnh lệnh nhất quán tôn quý uy quyền vang lên.
Đầu hổ giật mình bởi sự độc ác lạnh lẽo xuất hiện trên ngũ quan người đàn ông khí thế ngút trời kia, ông ta không rét mà run, mồ hôi lấm thấm phía sau lưng chỉ biết tuân lệnh tuyệt đối cung kính thưa "Lôi lão đại, Tu tiên sinh, mời hai ngài..."
Lôi Báo cũng nhanh chóng đứng dậy cùng với báo cáo của đầu hổ rời khỏi phòng phân phó việc tìm tài liệu về Lawrence cho Adam và Hắc Huyền Bạch.
Ba người mất mười phút đi bộ xuyên qua toà thành, rốt cuộc đứng ở bên dưới cái cánh cửa sắt kiên cố dưới tầng hầm cơ mật, nơi sâu nhất nằm im trong lòng đất bao bọc bởi luồng khí lạnh lẽo âm u không tia sáng nào lọt được vào.
Đầu hổ dưới sự chỉ huy của Lôi Báo liền nhập mật mã mở ra cánh cổng sắt cao hơn năm mét, theo chế độ điện tử chậm rì rì mở ra. Đây là phòng hành hình dành cho những kẻ phản bội và gián điệp muốn xâm nhập vào tổ chức Mafia mà Lôi Báo chính tay thiết lập từ khi mới bước chân vào giới Hắc Đạo.
Hai cánh cửa rẽ đôi mở ra, nhìn rõ được khung cảnh âm u bên trong kia một màu đen xám toàn bộ đều làm từ sắt, nền sảnh từ sắt đúc thành và ngay cả trần mái nâng cũng từ loại sắt kiên cố nhất. Một khi đã bị bắt nhốt vào nơi này thì chỉ có xác định, chết.
Trong không gian tràn ngập khí tức của cỗ dư vị máu tanh, nhưng bọn họ đều đã sớm thành quen, không thèm nhíu mày lấy một cái.
Tu Thần Khước rất nhanh trông thấy chính giữa phòng hành hình một nam nhân bị trói trên cái cột trụ lơ lửng nửa người trên không trung, hai cổ tay bị dây thừng buộc kéo lên đỉnh đầu, cơ thể chằng chịt vết đánh đập máu tươi kinh khủng đang trong tình trạng bất tỉnh.
"Là tên này?" Lôi Báo mở miệng hỏi đầu hổ.
"Vâng thưa lão đại, đây chính là tên đồng bọn ngày hôm đó đã theo cùng Ravenclaw nhập từ chỗ chúng ta một lô vũ khí."
Tu Thần Khước hơi nheo mắt, hắn hướng phía nam nhân bất tỉnh kia lười nhác bước tới từng bước.
Nam nhân bất tỉnh kia đương nhiên không nhận thức ra được sự hiện diện của mấy người bọn họ, Tu Thần Khước âm u quan sát anh ta, trên các đường nét cơ mặt hoàn toàn biến đổi thành tàn nhẫn.
"Dao lưỡi móc." Hắn trầm thấp ra lệnh, đầu hổ sững sờ một lúc lâu rồi mới ngạc nhiên hỏi lại.
"A? Tu tiên sinh... tên này tôi đã hành hình tra khảo, nhưng hắn vẫn nhất định không mở miệng."
Hắn ta đem chân lông mày kiếm chau lại với nhau, mặt mũi hoàn toàn bởi vì vẻ cáu kỉnh tàn nhẫn che lấp, đem không khí hạ thấp xuống âm cực độ tản ra luồng lực áp bách khổng lồ tới mức chao đảo không gian.
Đôi con ngươi giống đêm đông sa mạc hướng tên đầu hổ kia nhìn tới, ngũ quan đều bộc bạch ra dư vị lạnh lùng, trong cơ thể hắn tựa như có con mãnh thú bất cứ khi nào cũng có thể mất đi kiểm soát điên cuồng nhào ra khỏi cơ thể cắn xé chung quanh.
"Nói ngươi làm cái gì, thì cứ làm thế ấy." Hắn lạnh lùng lập lại lần nữa.
Lôi Báo ra hiệu cho đầu hổ làm theo lệnh của hắn, sau đó sắc mặt nghiêm túc mà nhìn Tu Thần Khước "Cậu định xử lý thế nào đây?"
Tu Thần Khước ánh mắt hoàn toàn vì sự độc ác kia nhuộm đen, thâm u nhếch môi cười "Không nói thì chết, nói thì vẫn chết."
Đầu hổ bị hắn làm cho sợ rúm ró, khép nép rối rít mà vâng dạ rồi theo lời hắn đi mang lại hai con dao lưỡi móc ước chừng dài hơn hai găng tay, lưỡi dao sắc bén vô tình loé sáng, hơi uốn dần rồi nhọn về phía cuối cong lên thành hình thù lưỡi câu móc.
Loại dao này thường dùng để rạch bụng giết mổ động vật, nhưng vô cùng nguy hiểm, đầu mũi dao nhọn hoắt chỉ cần một cái ấn nhẹ cũng đủ đâm thủng da thịt, mà người sử dụng không cần dùng tới sức lực vẫn dễ dàng giết chết dù là con bò mộng.
Tu Thần Khước nắm lấy phần chuôi dao, hắn không nhiều lời đem mũi dao sắc nhọn kia đâm thẳng vào vùng sườn người đàn ông.
Đầu hổ khiếp đảm lùi ra phía sau, Lôi Báo mặt mũi không hề biến sắc, anh biết vị bằng hữu này của mình bản chất thật sự đang dần bộc lộ...
Tu Thần Khước, hắn chẳng khác gì một con ác quỷ sống không hơn không kém.
"A...!"