Đêm tối, dinh thự Tu gia.
Tu Thần Khước tỉnh lại chung quanh là màn đêm đen tĩnh mịch, hắn nâng mi cố gắng mở mắt ra liền trông thấy là một ánh đèn mờ mờ quen thuộc.
Mặc dù hắn không quan sát được kỹ mọi thứ nhưng cũng có thể nhận ra được bản thân đang nằm trên sa lon chính giữa đại sảnh.
Tuy thân thể hắn còn chưa hạ sốt nhưng nhiệt độ không còn cao như lúc trước, hơn nữa đầu cũng không còn cơn đau, hắn một điệu bộ tư thái mệt mỏi tới mức sức lực cũng vô cùng suy yếu, nằm trên sa lon hồi lâu cũng không có ý định muốn trở mình.
Trên vùng trán hắn còn có cái khăn bông vẫn ẩm ướt, bên cạnh là thanh treo túi truyền có ống dẫn kéo xuống cắm vào mạch máu hắn đầu kim tiêm, từ từ đưa vào một lượng chất lỏng.
Tu Thần Khước nằm im một lúc, ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt dài hẹp đen như phủ tầng mực, nhìn chằm chằm trần nhà mờ ảo không thấy rõ được kia, rốt cuộc muốn nhớ ra điều gì đó nhưng lại mãi không nghĩ ra được.
Một thời gian sau có tiếng bước chân từ hướng trái đi đến, chậm rãi dừng ở bên cạnh ghế sa lon, Tu Thần Khước chẳng thèm để ý xem là ai, vẫn duy trì bộ dáng một thân nằm trên ghế không nhúc nhích.
Người đó nhìn hắn, sau đó dự định tiến tới rút cái kim kia ra khỏi tay hắn, như thể biết trước được việc người đó muốn làm, thanh âm khàn đục của hắn lập tức vang lên ngăn cản "Không cần."
Hắn luôn không thích sự đụng chạm.
Nhưng cái người kia chỉ ngừng lại một lát, giả vờ như không nghe thấy tiếng hắn ta nói gì, trực tiếp đưa tay rút kim sau đó cầm một miếng bông bịt lại vết rách không cho máu chảy ra.
Tu Thần Khước nhíu lông mày, nhưng ngay lập tức lại thả lỏng, với giác quan vô cùng nhạy bén của hắn thì chỉ cần một sự đụng chạm nhẹ cũng đủ nhận ra đối phương là ai mặc dù thân thể đang không tốt, chỉ là riêng sự sắc bén lẫn tràng khí không khi nào giảm đi.
Cơ thể người đàn ông tản ra luồng áp bách nguy hiểm chao đảo không gian, hắn đợi tới lúc người đó hoàn thành xong thu thập dây truyền nước biển, mới lười biếng nâng mi nhìn cái bóng người mờ mờ kia một cái.
Lãnh Ly cúi thấp người ngồi xuống trên mép ghế sa lon, mở miệng hỏi "Anh cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Tu Thần Khước không vội trả lời ngay, hắn chống một tay xuống nâng người ngồi dậy một tay cầm cái khăn trên trán kéo xuống, nhưng vì tác dụng của trận sốt cho nên không vững vàng mà chao đảo, lập tức dựa lưng vào thành ghế.
Lãnh Ly cầm một cái nhiệt kế đưa tới bên miệng hắn "Anh thử đo xem đỡ sốt hay chưa?"
Tu Thần Khước nghiêng đầu tránh né, giọng nói có phần nhiễm lạnh "Không cần."
Lãnh Ly mím môi, đem nhiệt kế thu về, sau đó nhỏ giọng nói "Anh có đói bụng không? Em lấy gì đó cho anh lót dạ..."
"Tránh ra." Hắn không đợi ả nói hết đã cắt lời, trực tiếp muốn đứng dậy.
Lãnh Ly vội vàng đỡ lấy thân người hắn "Khước, anh sao cứ phải ngang ngược như vậy? Người anh còn chưa hồi phục..."
Tu Thần Khước đầu vừa mới êm dịu đi một lúc đã liền cảm thấy đau, hắn nhíu lông mày, rũ mi nhìn khuôn mặt cô gái thấp hơn mình hơn một cái đầu.
"Em quay về, thân thể tôi, tôi tự khắc biết chăm sóc."
Lãnh Ly nghe thấy vậy cũng không tiếp tục mặt dày mày dạn nói thêm gì nữa, buông tay đang đỡ thân thể hắn ta ra "Em sẽ lên phòng trống nghỉ, anh cảm thấy mệt thì cứ gọi em."
Tu Thần Khước đáp lại ả ta chỉ là sự yên tĩnh.
Khi nhìn Lãnh Ly xoay lưng rời khỏi đại sảnh lớn đi lên trên lầu, Tu Thần Khước cũng chậm rãi di chuyển, ở trong bóng đêm là cái bóng mờ cao lớn.
Hắn phải tốn nhiều thời gian mới đi đến được phòng mình bởi vì sức lực vẫn còn suy yếu, vươn tay đẩy cửa chậm rãi bước vào trong.
Vừa tới nơi, hắn liền áp trên mép giường ngồi xuống, nghiêng người nặng nề nằm ra.
Chung quanh tĩnh mịch tới mức không nghe thấy bất cứ âm thanh nhỏ nào, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào không gian vô định, lông mi dài đen nhánh run rẩy mấy lần, sau đó liền tuỳ tiện buông thõng.
Trong lòng người đàn ông đầy ưu phiền, nhưng mà, nghĩ mãi cũng không ra là