Sau khi dọn dẹp xong vô số đồ đạc trong phòng ngăn nắp trở lại, Cố Tư Vũ mới hướng dưới lầu đi xuống.
"Adam, anh ở lại dùng cơm chứ?" Cô nhìn thấy Adam đang đứng nói chuyện cùng với Phổn Sát ngoài cổng biệt thự liền lên tiếng nói.
Adam quay qua nhìn cô, lịch sự cười đáp "Công việc cũng đã xong xuôi tôi phải trở lại Tu gia ngay thôi."
Cố Tư Vũ cũng không muốn níu kéo cậu ta, gật đầu nhỏ "Anh đi đường cẩn thận, cảm ơn vì hôm nay."
"Cố tiểu thư quá lời rồi, đây là việc tôi phải làm mà."
Dây dưa nói chuyện thêm một lúc, toán người Adam mới lái đoàn xe Maybach chậm rãi rời khỏi biệt thự, đợi sau khi chiếc xe cuối cùng khuất bóng, cô mới quay sang nhìn nam nhân đứng bên cạnh một cái.
"Anh không có vấn đề gì cần làm hả?" Cô mở miệng hỏi, người này rõ ràng không được Tu Thần Khước phân phó mà vẫn đi theo cô canh chừng là sao chứ...
Phổn Sát vuốt đuôi tóc đen nhánh đằng sau gáy của mình, một tay đút túi quần, bộ dáng anh ta bình thường có chút kỳ quái nhưng bây giờ cô lại không thấy như vậy nữa, ngược lại còn tiêu sái biết bao.
Anh ta nhướn lông mày tinh xảo, đuôi mắt hồ ly cũng theo đó hơi cong cong lên "Ý muốn đuổi người hay gì?"
"..." Cố Tư Vũ khoé môi co giật, con mẹ nhà anh, tôi muốn đuổi anh đấy thì thế nào hả? Vậy mà mới ban nãy cô còn cho rằng anh ta bớt hách dịch đi một chút rồi đó.
"Bất quá, cô không có quyền gì mà đuổi ta tuỳ tiện cả." Phổn Sát lại bổ sung thêm.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu ngúng nguẩy "Không có quyền gì chỉ dựa vào việc tôi là chủ nhà còn anh chỉ là khách đấy được không?"
"Nghe câu khách là thượng đế chưa?" Phổn Sát hếch cằm tỏ vẻ đương nhiên.
Cố Tư Vũ siết quai hàm "Được thôi, anh giỏi, anh là tài giỏi nhất, giỏi nhất là da mặt anh dày."
"Quá khen." Anh ta xua xua tay, sau đó trực tiếp vượt ngang qua cô đi vào trong nhà.
Lúc này cũng đã hơn mười giờ trưa, cha mẹ cô từ bên ngoài vừa về tới, anh hai cũng mới tan tầm ở công ty.
Cô đi sửa soạn tắm rửa lại một chút, vừa vặn mẹ cô gọi xuống ăn cơm.
"Tiểu Vũ, uống sữa nóng không con?" Cha cô vừa bưng ra một đĩa thức ăn vừa hướng cô nói.
Cô gật đầu "Vâng ạ."
Liền sau đó bày ra trước mặt cô là ly sữa nóng hổi, Cố Tư Vũ nhìn màn hơi nước bốc lên kia thật lâu cũng không có ý định uống, một cái nhấp môi cũng chưa.
Cố Tư Cảnh kéo ghế ngồi bên cạnh trông thấy em gái mình thất thần, nhéo mi mắt, thuận tay đập lên trên vai cô mấy lần "Sao vậy?"
Cố Tư Vũ giật mình, quay sang nhìn anh rồi rất nhanh đầu óc lại trở nên linh hoạt mà đáp "Em chỉ đang suy nghĩ chút chuyện." Cô mỉm cười, sau đó cầm ly sữa uống hết phân nửa.
"Nghĩ về người trong mộng hả?" Nam nhân ngồi bên cạnh cô thêm vào một câu.
Anh ta không chọc chó là không được hay sao? Cố Tư Vũ nuốt xuống ngụm sữa, âm thầm nghiến răng, trao cho Phổn Sát ánh mắt cực kỳ thân thương.
"Tôi sẽ rất mừng khi anh ăn xong cơm rồi phắn đi khỏi nhà tôi đấy."
"Người nhà họ Cố ai cũng không hiếu khách như vậy à?" Phổn Sát nhướn đuôi lông mày.
Mẹ cô mới sắp xếp ra bát đũa, lườm cô nói.
"Con bé này, người ta đến nhà chơi con tỏ ra mình lịch sự chút không được sao?"
Cố Tư Vũ ai oán nhìn mẹ mình "Đây là do anh ta cố tình chọc ghẹo con trước..."
"Ta không phải con người tuỳ tiện." Phổn Sát xua xua tay.
"Xin anh hãy giữ chút tự trọng." Cô miệng nở nụ cười thật tươi, nhưng trong lòng tràn ngập bão tố.
"Người