Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Dấu ấn định tội chết


trước sau

Liền sau đó cô hướng phía quầy giải khát đi đến, tự phục vụ mình một ly nước hoa quả lạnh, Cố Tư Vũ ngửa cổ một hơi tu hết sạch, nhưng mà cái độ mát kia vẫn còn chưa khiến lửa nóng trong thân người cô tan đi hẳn...

Như thế nào mà lại đột nhiên nói Tu Thần Khước là người trong mộng của cô chứ? Cô rõ ràng luôn bài xích hắn chán ghét hắn, kiếp trước kiếp này đều giống nhau.

"Tiểu Vũ!" Cố Tư Cảnh từ bãi đánh bóng chạy đến hô.

Cố Tư Vũ bất ngờ bởi vì anh gọi, sặc ngụm nước ho tới mức sặc sụa.

"Mau cùng anh đi qua gặp đối tác một chút." Cố Tư Cảnh nói xong liền kéo tay cô đi.

Cố Tư Vũ còn chưa kịp hoạt động lại thần trí, đã bị anh lôi đi đến trước khu nhà kính nghỉ dưỡng, ba chiếc xe Việt Dã đỗ ở đằng sau, bàn cẩm thạch lớn có bóng dáng nam nhân ngồi đó chung quanh còn rất nhiều quân đội đứng nghiêm trang.

Quân đội, như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?

Cô còn đang thắc mắc muốn hỏi qua Cố Tư Cảnh, thì anh đã lôi cô vào trong toán người.

"Cái kia, Trình tiên sinh, để anh chờ tôi lâu." Cố Tư Cảnh lên tiếng, liền giây kế tiếp sau đó buông cổ tay cô ra kéo ghế ngồi xuống.

Lúc này Cố Tư Vũ mới liếc mắt qua, nhìn xuyên thấu được cái người phía đằng kia.

Nam nhân ngồi ngay ngắn có khí thế ở trên ghế đá phiến hơi nghiêng thân mình cùng người kia nói nói cái gì, thân hình cao lớn chững chạc mặc trên mình bộ đồ thể thao màu đen càng làm nổi bật lên nước da trắng sứ, mái tóc vàng như ánh dương loã xoã trước cái trán, mà anh ta không chút để ý tới cô, mắt hướng sang bên cạnh, điệu bộ chuyên chú.

Kết thúc câu chuyện với người kia, nam nhân liền quay sang hướng anh hai cô lịch sự nở nụ cười, vài tia nắng hắt xuống trên gò má anh, mắt màu xanh thẳm hơi cong lên.

Là một người ngoại quốc, hơn nữa người ngoại quốc này cô lại vô cùng quen, Cố Tư Vũ không nghĩ tới ở sân bóng cũng có thể chạm mặt người bạn này của mình.

Cố Tư Cảnh nói mấy lời với anh ta, sau đó mới quay sang nhìn cô mở miệng giới thiệu "Tiết tiên sinh, đây là em gái tôi, Cố Tư Vũ."

Lập tức ánh mắt của anh ta phóng qua phía cô, sau đó liền giống như bị điểm huyệt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.

Cố Tư Vũ mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa nở trên má "Tiết, thật trùng hợp."

Tri Tiết chớp mắt thật nhanh đứng dậy đối diện cô "A, Tư Vũ, cô làm gì ở đây vậy?"

"Cái kia, tôi cùng anh hai tới đánh bóng giải khuây..."

Cô thật thà trả lời, cảm thấy sự trùng hợp này cũng quá kỳ diệu đi, buổi sáng vừa mới gọi điện thoại nói chuyện với nhau buổi chiều đã liền gặp mặt.

"Hai người có quen nhau sao?" Cố Tư Cảnh nhìn cô rồi lại nhìn sang Tri Tiết nghi ngờ hỏi.

Cố Tư Vũ gật đầu "Bọn em là bạn a."

Xong cô đồng thời quét mắt quan sát chung quanh một lượt có rất nhiều quân đội bảo tiêu nghiêm trang đứng thành hàng lối, trên người trang bị đầy đủ thiết bị và súng ống trong lòng liền như được khai sáng, quen Tri Tiết lâu như vậy cũng không biết rằng anh ta là người liên quan tới quân đội đấy, hơn nữa chức vụ chắc cũng phải rất cao mới được bảo vệ chặt chẽ như thế này.

Nhưng mà cô cũng không quan tâm nhiều cho lắm, bất quá có làm to làm lớn gì kia cũng không liên quan tới cô...

"Vậy tôi với anh cô bàn công việc một chút, sau đó chúng ta qua chơi bóng nhé?"Tri Tiết vươn tay lấy tập tài liệu ở trong tay tên bảo tiêu rồi hướng phía ghế ngồi xuống.

Cố Tư Vũ gật đầu "Được rồi."

Nói xong vài câu cô cũng không lưu lại nữa đi ra sân bóng, Phổn Sát vẫn còn đang đứng ở đó hình như không chú ý tới sự xuất hiện của cô.

Cố Tư Vũ thuận tay đánh anh ta một cái vào lưng "Làm gì mà ngẩn ra thế?"

Phổn Sát giật mình theo bản năng quay đầu lại, nếu như cô không nhìn lầm thì trên mặt anh ta vẫn còn mấy dấu vết hồng đỏ.

Cô nhíu nhíu lông mày, biểu cảm gì mà kỳ quái như vậy?

"Không sao chứ?" Cố Tư Vũ nâng tay áp lên trán anh ta, không có bị sốt mà mặt lại đỏ như hun thế kia...

Mơ hồ cô vừa mới đụng chạm trán nam nhân một chút mặt anh ta lại liền theo đó hồng đỏ lên, Phổn Sát phản ứng nhanh như chớp bắt lấy cổ tay cô giữ lại.

"Ta thì bị làm sao được hả?"

Cô nheo mi mắt, nghi ngờ "Thật không?"

Anh ta nghiêng người tránh đi cái ánh nhìn của cô, hai cánh môi mím lại thành đường thẳng "Thật..."

Cố Tư Vũ nhìn chằm chằm anh ta một lúc, rồi cũng không muốn truy cứu

nhiều liền bỏ qua.

"Vậy giúp tôi tập đánh Golf thêm chút nữa đi." Cô nhấc gậy đánh Golf cầm lên, rồi quay sang nói với Phổn Sát.

Phổn Sát đáp ứng dạy cô đánh Golf, mấy bước cơ bản ban nãy còn chưa tiếp thu xong.

Lưng của Cố Tư Vũ dính ở trước ngực Phổn Sát, cùng anh ta đánh vài cú bóng, ba trái cầu theo sự điều khiển của anh ta vừa vặn lọt vào hố cát.

Chỉ là giờ phút này thế nhưng cô lại cảm thấy có ánh mắt nhìn mình nhỉ? Hay là do cô nghĩ quá lên rồi a...

"Tay của cô phải cầm thế này biết chưa? Vung gậy theo chiều gió, nhìn kỹ đường bóng lăn kìa." Phổn Sát chuyên tâm hướng dẫn uốn nắn bàn tay cô, anh ta hơi nghiêng đầu áp sát trong tầm nhìn của cô khiến gò má đặc biệt xinh đẹp cùng vết sẹo hình hoa ngũ lá kia hiện ra phía trước.

Không biết rằng có ai thấy rằng nhan sắc của anh ta rất dễ nghiện không? Đặc biệt là góc mặt hơi nghiêng làm lộ đường viền hàm, đôi môi mỏng cùng khoé miệng rộng và chiếc yết hầu như muốn đoạt mạng người khác vậy...

Cố Tư Vũ nâng mi cao hơn một chút, nhìn vết sẹo kia chăm chú, bất tri bất giác đưa tay muốn sờ thử qua nó.

Sự lơ đãng của cô khiến Phổn Sát chú ý, hắn ngừng lại câu nói bài hướng dẫn cúi đầu nhìn cô, hai ánh mắt sau đó chạm nhau.

Con ngươi màu xám tro rất độc đáo mờ mờ sự nguy hiểm, tóc đen hơi dài buông thõng đằng sau gáy thời khắc này rơi xuống bên má, khiến anh ta càng thêm mê hoặc.

"Vết sẹo này của anh làm sao mà có vậy?" Cố Tư Vũ ngón tay chạm nhẹ lên vùng dưới bọng mắt anh ta, lên vết sẹo hình hoa như là in chìm, sờ sờ qua lại.

Phổn Sát đặc biệt trông thấy ánh mắt vừa trong lại đen nhánh tựa phỉ thuý kia của cô, trong lòng anh bỗng trở nên bồn chồn.

"Xin lỗi..." Cố Tư Vũ rút tay mình lại bối rối mở miệng, nhận ra bản thân có chút thất thố rồi.

Phổn Sát cũng theo đó rời mắt khỏi cô, anh ta hơi rũ mi, miết ngón tay lên vết sẹo trên mặt mình.

"Đây là dấu ấn phạm tội." Anh ta trả lời, giọng nhẹ nhàng "Hồi còn ở Solntsevskaya Bratva, ta đã từng là thành viên trong tổ chức Mafia."

Solntsevskaya Bratva?

Cố Tư Vũ nghe vậy lập tức sửng sốt, Solntsevskaya Bratva, Nga là nơi hội tụ các tay Mafia khét tiếng trong Hắc Đạo, doanh thu của tổ chức Mafia nơi này ước tính rơi vào khoảng hơn tám tỷ USD đó...

Cô bất quá ngạc nhiên vì Phổn Sát cũng là thành viên trong băng đảng có danh tiếng này, những nhóm tội phạm Nga thường khác hẳn những tổ chức như Yakuza và không thuộc Hắc Đạo địa phận Châu Á, mặc dù người như Tu Thần Khước có địa vị cao trong giới Hắc Đạo nhưng không thể tuỳ tiện sờ gáy bọn chúng được đơn giản bởi vì kết cấu của các nhóm Mafia Nga có phân cấp rõ ràng.

Kiếp trước cô từng đọc một bản tư liệu trong phòng Tu Thần Khước có nhắc tới băng đảng Mafia Nga, nhóm này bao gồm hơn mười lữ đoàn bán tự trị riêng biệt, hoạt động ít nhiều độc lập với nhau. Tuy nhiên, nhóm này không tự quản nguồn lực của mình, số tiền sẽ được giám sát bởi hội đồng gồm mười hai thành viên gặp nhau thường xuyên dưới hình thức các cuộc họp được ngụy trang thành những lễ hội.

Ước tính rằng nhóm tội phạm này có đến hơn chín ngàn thành viên và kiếm tiền từ việc buôn lậu ma túy và buôn người. Các nhóm tội phạm của Nga thường có liên quan đến việc buôn lậu ma túy có nguồn gốc từ Afghanistan.

Cố Tư Vũ đầu óc linh hoạt càng suy nghĩ cũng hiểu hơn chút ít, tuy nhiên về quy luật của nó cô không hề hiểu, chẳng qua lúc trước vô tình biết nhờ số tư liệu Tu Thần Khước có được.

"Vậy anh đã phạm tội gì mà lại có dấu ấn này thế?" Cô tò mò hỏi thêm.

Phổn Sát con ngươi mắt liền chuyển biến ảm đạm, ngón tay ở trên vết sẹo kia tăng cao biên độ dùng sức miết mạnh giống như muốn cào nó rách.

"Luật Solntsevskaya Bratva, những kẻ có ý muốn rời tổ chức đều sẽ bị trừ khử, vết sẹo trên mặt ta, là dấu ấn định tội chết."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện