Liền sau đó cô hướng phía quầy giải khát đi đến, tự phục vụ mình một ly nước hoa quả lạnh, Cố Tư Vũ ngửa cổ một hơi tu hết sạch, nhưng mà cái độ mát kia vẫn còn chưa khiến lửa nóng trong thân người cô tan đi hẳn...
Như thế nào mà lại đột nhiên nói Tu Thần Khước là người trong mộng của cô chứ? Cô rõ ràng luôn bài xích hắn chán ghét hắn, kiếp trước kiếp này đều giống nhau.
"Tiểu Vũ!" Cố Tư Cảnh từ bãi đánh bóng chạy đến hô.
Cố Tư Vũ bất ngờ bởi vì anh gọi, sặc ngụm nước ho tới mức sặc sụa.
"Mau cùng anh đi qua gặp đối tác một chút." Cố Tư Cảnh nói xong liền kéo tay cô đi.
Cố Tư Vũ còn chưa kịp hoạt động lại thần trí, đã bị anh lôi đi đến trước khu nhà kính nghỉ dưỡng, ba chiếc xe Việt Dã đỗ ở đằng sau, bàn cẩm thạch lớn có bóng dáng nam nhân ngồi đó chung quanh còn rất nhiều quân đội đứng nghiêm trang.
Quân đội, như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?
Cô còn đang thắc mắc muốn hỏi qua Cố Tư Cảnh, thì anh đã lôi cô vào trong toán người.
"Cái kia, Trình tiên sinh, để anh chờ tôi lâu." Cố Tư Cảnh lên tiếng, liền giây kế tiếp sau đó buông cổ tay cô ra kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này Cố Tư Vũ mới liếc mắt qua, nhìn xuyên thấu được cái người phía đằng kia.
Nam nhân ngồi ngay ngắn có khí thế ở trên ghế đá phiến hơi nghiêng thân mình cùng người kia nói nói cái gì, thân hình cao lớn chững chạc mặc trên mình bộ đồ thể thao màu đen càng làm nổi bật lên nước da trắng sứ, mái tóc vàng như ánh dương loã xoã trước cái trán, mà anh ta không chút để ý tới cô, mắt hướng sang bên cạnh, điệu bộ chuyên chú.
Kết thúc câu chuyện với người kia, nam nhân liền quay sang hướng anh hai cô lịch sự nở nụ cười, vài tia nắng hắt xuống trên gò má anh, mắt màu xanh thẳm hơi cong lên.
Là một người ngoại quốc, hơn nữa người ngoại quốc này cô lại vô cùng quen, Cố Tư Vũ không nghĩ tới ở sân bóng cũng có thể chạm mặt người bạn này của mình.
Cố Tư Cảnh nói mấy lời với anh ta, sau đó mới quay sang nhìn cô mở miệng giới thiệu "Tiết tiên sinh, đây là em gái tôi, Cố Tư Vũ."
Lập tức ánh mắt của anh ta phóng qua phía cô, sau đó liền giống như bị điểm huyệt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Cố Tư Vũ mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa nở trên má "Tiết, thật trùng hợp."
Tri Tiết chớp mắt thật nhanh đứng dậy đối diện cô "A, Tư Vũ, cô làm gì ở đây vậy?"
"Cái kia, tôi cùng anh hai tới đánh bóng giải khuây..."
Cô thật thà trả lời, cảm thấy sự trùng hợp này cũng quá kỳ diệu đi, buổi sáng vừa mới gọi điện thoại nói chuyện với nhau buổi chiều đã liền gặp mặt.
"Hai người có quen nhau sao?" Cố Tư Cảnh nhìn cô rồi lại nhìn sang Tri Tiết nghi ngờ hỏi.
Cố Tư Vũ gật đầu "Bọn em là bạn a."
Xong cô đồng thời quét mắt quan sát chung quanh một lượt có rất nhiều quân đội bảo tiêu nghiêm trang đứng thành hàng lối, trên người trang bị đầy đủ thiết bị và súng ống trong lòng liền như được khai sáng, quen Tri Tiết lâu như vậy cũng không biết rằng anh ta là người liên quan tới quân đội đấy, hơn nữa chức vụ chắc cũng phải rất cao mới được bảo vệ chặt chẽ như thế này.
Nhưng mà cô cũng không quan tâm nhiều cho lắm, bất quá có làm to làm lớn gì kia cũng không liên quan tới cô...
"Vậy tôi với anh cô bàn công việc một chút, sau đó chúng ta qua chơi bóng nhé?"Tri Tiết vươn tay lấy tập tài liệu ở trong tay tên bảo tiêu rồi hướng phía ghế ngồi xuống.
Cố Tư Vũ gật đầu "Được rồi."
Nói xong vài câu cô cũng không lưu lại nữa đi ra sân bóng, Phổn Sát vẫn còn đang đứng ở đó hình như không chú ý tới sự xuất hiện của cô.
Cố Tư Vũ thuận tay đánh anh ta một cái vào lưng "Làm gì mà ngẩn ra thế?"
Phổn Sát giật mình theo bản năng quay đầu lại, nếu như cô không nhìn lầm thì trên mặt anh ta vẫn còn mấy dấu vết hồng đỏ.
Cô nhíu nhíu lông mày, biểu cảm gì mà kỳ quái như vậy?
"Không sao chứ?" Cố Tư Vũ nâng tay áp lên trán anh ta, không có bị sốt mà mặt lại đỏ như hun thế kia...
Mơ hồ cô vừa mới đụng chạm trán nam nhân một chút mặt anh ta lại liền theo đó hồng đỏ lên, Phổn Sát phản ứng nhanh như chớp bắt lấy cổ tay cô giữ lại.
"Ta thì bị làm sao được hả?"
Cô nheo mi mắt, nghi ngờ "Thật không?"
Anh ta nghiêng người tránh đi cái ánh nhìn của cô, hai cánh môi mím lại thành đường thẳng "Thật..."
Cố Tư Vũ nhìn chằm chằm anh ta một lúc, rồi cũng không muốn truy cứu