Cố Tư Vũ nhanh chóng sửa soạn đồ đạc rồi rời khỏi dinh thự.
Cô mặc một chiếc quần Baggy và áo thun trắng giản dị kết hợp cùng đôi giày thể thao, trẻ trung năng động đúng theo độ tuổi của cô hiện tại.
Trước đây cô còn chẳng nhớ nổi phong cách ăn mặc quái đản kia ở đâu ra, cũng phát sinh từ loại ý nghĩ khiến cho Tu Thần Khước chán ghét cho nên quần áo đa số đều xanh đỏ lố lăng, không hở ngực thì hở mông.
Nghĩ lại thật buồn cười làm sao, cho dù có thay đổi thế nào về cái ngoại hình đi chăng nữa thì hắn ta vẫn không có loại ý nghĩ buông bỏ cô xuống, cố chấp đến điên rồi, kiếp trước còn có một câu hắn từng nói khiến cô tới tận bây giờ không quên.
Hôm ấy trời mưa lớn cô lại đối đầu cùng hắn mà lao qua đường bị ô tô tông trúng, sau đó Tu Thần Khước đã trực tiếp bế cô dưới mưa chạy hơn ba cây số chỉ để đưa tới bệnh viện cấp cứu. Khoảnh khắc mơ màng cô liền hỏi hắn một câu "Tại sao lại cố chấp với tôi? Tại sao lại là tôi?"
Cơ thể hắn ướt đẫm nước mưa, khuôn mặt lạnh lùng ấy lọt vào đáy mắt cô lại thành ra lại có chút chật vật khổ sở, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt cô kéo vào lồng ngực hắn lúc này đang hít thở tới phập phồng.
"Ngoại trừ em tách ra thành hai, không thì tôi chẳng thể cố chấp với ai khác."
Cố Tư Vũ không hiểu thông câu nói này của hắn, loại quan hệ giữa cô và Tu Thần Khước chưa khi nào được phân chia rõ ràng. Cho nên tám năm kia với cô cũng chỉ là tạm bợ...
Cô hít vào một hơi thật sâu lấy lại chút tinh thần phấn chấn, nhìn mình trong gương hồi lâu. Cô hiện tại thay đổi rồi, sống lại một kiếp người cũng chỉ mong thay đổi cái cục diện đối địch cùng hắn ta an yên mà qua ngày.
Trước hết, vẫn là đi giải quyết vấn đề trước mắt, chuyện tình cảm giữa cô và Tử Sâm.
"Cố tiểu thư, chúng ta có thể đi được rồi." Tên cảnh vệ đẩy cửa phòng cung kính liền nói.
"Được, tôi ra ngay đây..."
Cố Tư Vũ đứng dậy khỏi ghế rời ra ngoài.
Cô được hộ tống lên chiếc Royce, chẳng khác gì tội phạm bị áp giải theo phía sau là đoàn xe đen thui hầm hố chạy thành hàng dài ra khỏi khu dinh thự.
Thành phố phồn hoa giàu có nhất cả nước, trung tâm của các phú hào đại gia. Đối với người khác thì việc sống ở một nơi như thế này đã là nỗi niềm mơ ước lớn lao, nhưng với Cố Tư Vũ nó lại chẳng khác gì cái lồng sắt vô hình giam giữ cô suốt một đời người.
Để rồi cứ thế đau đớn mà chết đi, không được an ổn lấy một ngày.
Tất cả cũng chỉ vì hắn ta...
Nhìn theo những khu đô thị cao tầng chạy vụt qua ô cửa sổ, cô muốn một lần được tự do tự tại đi mọi nơi, làm mọi điều mình thích. Và bên cạnh có người cô thương, nhưng tiếc thay làm sao, hôm nay sẽ là ngày mối tình bốn năm thuần khiết như nước của hai người bọn cô kết thúc.
Tử Sâm, đến cuối cùng vẫn chẳng thể cùng anh thực hiện ước nguyện có một gia đình nhỏ, có hai đứa con, mẫu ruộng, hồ cá, cửa hàng bên ven đường.
Cố Tư Vũ mím chặt môi, bất giác hốc mắt đã đỏ ửng nóng hổi, bây giờ không phải là lúc để cho cảm xúc lấn át lấy lý trí. Cô còn có việc phải hoàn thành.
Reo lên mấy tiếng, màn hình điện thoại đặt ở ghế bên cạnh cô sáng ngời.
Cô hít hít cái mũi nhỏ nhìn qua một chút, ngay lập tức dòng cảm xúc kia lạnh ngắt xuống.
Tu Thần Khước thế nào lại gọi tới?
Không kịp nghĩ ngợi nhiều cô đã ngay lập tức bắt máy, có thêm mười lá gan cô cũng không dám để con người này chờ đợi lâu.
"Thần Khước, có chuyện sao?" Giọng nói của cô rất cố gắng thành vui vẻ.
Hắn ta ở đầu dây bên kia không vội lên tiếng vì thế mà không khí trầm trọng một hồi lâu.
Trái tim của Cố Tư Vũ theo từng giây tăng lên tốc độ, thùm thụp trong lồng ngực. Hắn chắc là không phải đổi ý bắt cô quay trở lại đó chứ?
"Khi nào quay về?" Tu Thần Khước chỉ hỏi một câu.
A? Cô mở lớn mắt, thế mà còn cứ nghĩ rằng hắn muốn thay đổi quyết định kia gọi cô quay trở lại cơ đấy?
"Hai tiếng nữa." Cô nhỏ giọng đáp, lồng ngực nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Không khí lại rơi vào trạng thái ngưng trệ, cô cắn cắn môi dưới, hắn ta còn muốn hỏi thêm gì hay sao thế?
Tưởng tượng tới bên kia đầu dây khuôn mặt như cái tảng đá của hắn khiến cô bất tri bất giác rùng mình liền không suy nghĩ phụ đạo một câu.
"Lúc nào về sẽ mua bánh bao cho anh."
Ách? Có nên