Trong hội trường nhộp nhịp đông đúc học sinh, lễ tốt nghiệp diễn ra rất thuận lợi. Cố Tư Vũ lúc này từ bên ngoài cửa đi vào tới nơi ngay lập tức liền để ý tới Tử Sâm cách cô vài bước chân.
Nam nhân kia điển trai, trên nét mặt đều đầy ôn nhu ấm áp, dáng người cao hơi gầy, tóc nâu sẫm xinh đẹp dưới ánh nắng trở nên rực rỡ. Cô xúc động nhìn chăm chú anh, lúc này anh đang nói chuyện cùng vài người bạn ở bên cạnh cái tủ sách cho nên hình như rất chuyên tâm, ngũ quan thanh thoát đến nỗi cho dù có nhìn tới đâu cũng chỉ thấy đẹp đẽ.
"Tử Sâm!" Cố Tư Vũ không nhịn được liền gọi tên anh, anh là người cô hết lòng yêu thương. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy, chỉ tiếc là chúng ta có duyên mà không có số.
Anh nghe cô gọi liền ngưng cười nói hướng phía cô nhìn tới, trên mặt mũi ngay lập tức ngập tràn vui vẻ.
"Tiểu Vũ! Em tới rồi!" Tử Sâm chạy tới cạnh cô vui mừng kéo cổ tay một cái ôm cô vào lòng "Anh cứ nghĩ rằng em không đến, thật tốt!"
Cố Tư Vũ hốc mắt ngay lập tức liền ửng đỏ, cô đẩy nhẹ anh ra, ôn nhu như nước hỏi han "Lễ tốt nghiệp thế nào?"
Tử Sâm mỉm cười, nụ cười của anh so với ánh nắng trong lòng cô còn chói sáng hơn.
"Vì em đến cho nên vốn dĩ không vui bây giờ liền vui trở lại rồi!"
Cố Tư Vũ trong lòng trùng xuống, cảm xúc nghẹn ngào dấy lên trong thâm tâm. Anh lúc nào cũng như vậy, thì làm sao cô nỡ nói lời chia tay với anh chứ? Suốt ba năm anh luôn là người chăm sóc lo lắng cho cô, cô yêu anh, anh yêu cô, hai người luôn có nhau. Bây giờ cô đột ngột nói chia tay chắc chắn anh sẽ rất đau khổ.
A? Cô nhẫn tâm nhường nào?
Nhưng cũng vì anh cho nên phải đi tới nước này, Tu Thần Khước ngoài có tiền có quyền lại càng có thế. Cùng Tử Sâm tiếp tục mối quan hệ này là không thể nào, anh ấy sớm với cô chết tâm đi thì tương lai sau này sẽ suôn sẻ bao nhiêu...
"Tử Sâm, em có chuyện muốn cùng anh nói." Cô dùng ngón tay lau khoé mắt, mỉm cười nhìn anh.
Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta còn nói chuyện vui vẻ được với nhau.
Cố Tư Vũ không hề hay biết giây phút này ở dinh thự kia sau khi Tu Thần Khước trở về thì đã long trời lở đất.
Người đàn ông ngồi trên ghế lông thú yên tĩnh làm điểm nhấn giữa căn phòng, sau khi cầm điện thoại đọc một đoạn tin nhắn lập tức đôi mắt đen thui gợn lên những vẩn sóng lăn tăn, khuôn mặt lãnh đạm mấy chốc ép cho các cơ mặt nhăn lại với nhau.
Bang một tiếng lớn, chiếc điện thoại di động theo cánh tay hắn ta văng vào trong tường, vì sức lực quá lớn mà bắn ra vỡ tung thành mấy mảnh.
Tu Thần Khước vẻ mặt đem theo nét cáu kỉnh và tàn nhẫn, ấn đường từ từ xô lại với nhau khiến hai chân mày kiếm xoắn thành cục trước trán. Đôi con ngươi đen thui tối tăm lạnh lẽo hơn cả nước đá, giây phút này đem người khác máu toàn thân đông cứng được rồi...
Ngay sau đó hắn ngồi dậy từ trên cái ghế vung tay đem mặt bàn thuỷ tinh lật ngửa đổ nhào xuống nền, dùng chân đạp một cái vào bụng tên vệ sĩ khiến cậu ta gào lên một tiếng lăn