Tiền Hưng Quốc không thể ngờ rằng Lâm Phỉ Nhi lại lựa chọn từ bỏ căn biệt thự này.
Anh ta vội vàng đuổi theo Lâm Phỉ Nhi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Cô Lâm, tôi thật sự không thể nói cho cô biết rốt cuộc ai đã mua căn biệt thự này, bởi vì trước đó tôi đã đồng ý với khách hàng rồi, nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.
"
"Nếu anh không nói cho tôi biết, vậy thì tôi sẽ không ký bản hợp đồng này.
"
Lâm Phỉ Nhi lạnh nhạt nói.
"Chẳng lẽ cô không cần biệt thự này ư?"
Tiền Hưng Quốc vội hỏi.
"Đúng vậy, nếu tôi không biết là ai đã tặng cho tôi, tất nhiên tôi sẽ không cần đến, trừ phi anh nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đã mua căn biệt thự này, bằng không tôi sẽ không tùy tiện nhận đồ của người khác.
"
Mặc dù bây giờ Lâm Phỉ Nhi rất muốn mua lại căn biệt thự này, nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể tùy ý nhận đồ của người khác.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa Lâm Phỉ Nhi và những cô gái khác.
Nếu đổi thành cô gái khác, đừng nói là một căn biệt thự, cho dù là ô tô, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không hỏi han gì, mà ký hợp đồng ngay.
Huống hồ đây còn là căn biệt thự trị giá một trăm năm mươi tỷ, cho dù tùy tiện bán đi cũng có thể bán được tầm một trăm hai mươi tỷ, số tiền này đủ để một người bình thường sống cả đời rồi.
Mặc dù đối mặt với cám dỗ lớn như thế, nhưng Lâm Phỉ Nhi vẫn giữ vững lý trí của mình.
Cô ấy biết rất rõ, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, bình thường đồ vật càng đắt đỏ thì càng phải trả giá nhiều hơn.
Do đó, dưới tình huống không biết đối phương là ai, tại sao lại tặng biệt thự cho mình, Lâm Phỉ Nhi sẽ không bao giờ nhận lấy căn biệt thự này.
"Cô Lâm, bây giờ tôi cũng đang hoàn thành sự giao phó của khách hàng, cứ coi như cô đang giúp đỡ mà ký tên vào hợp đồng được không?"
Tiền Hưng Quốc nhìn Lâm Phỉ Nhi ở trước mặt mình, khổ sở cầu xin.
"Lúc nãy tôi đã nói rất rõ với anh rồi, nếu anh không nói cho tôi biết, rốt cuộc ai đã tặng căn biệt thự này cho tôi, tôi sẽ không ký tên.
"
Lâm Phỉ Nhi khẽ đáp lại, quay đầu nói với Lâm Tiểu Mạn: "Tiểu Mạn, chúng ta đi.
"
"Chị họ, chị đừng gấp.
"
Bây giờ Lâm Tiểu Mạn không có ý định rời đi, mà nhìn hợp đồng trên bàn bằng ánh mắt thèm thuồng.
"Tiểu Mạn, em còn ngây ra đó làm gì, mau đi theo chị.
"
Lâm Phỉ Nhi nhìn thấy dáng vẻ do dự của Lâm Tiểu Mạn thì cau mày quát.
"Chị họ, đây là biệt thự trị giá một trăm năm mươi tỷ, chỉ cần chị ký tên vào bản hợp đồng thì nó sẽ là của chị.
Chị thật sự muốn rời đi như vậy ư?" Lâm Tiểu Mạn kích động nhìn Lâm Phỉ Nhi nói.
"Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, Tiểu Mạn, em mau đi theo chị.
"
Lâm Phỉ Nhi hơi bất đắc dĩ nói.
"Chị họ, em thật sự không biết chị đang nghĩ gì nữa? Cho dù trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí thì chị cũng không thể nói là không cần căn biệt thự một trăm năm mươi tỷ này.
"
Lâm Tiểu Mạn chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nói, rồi quay đầu nhìn về phía Tiền Hưng Quốc, cười nói: "Tổng giám đốc Tiền, tôi là em họ của cô ấy, nếu cô ấy không cần thì tôi cần được không?"
"Không được, người mua căn biệt thự này đã nói rồi, chỉ có thể tặng cho một mình cô Lâm Phỉ Nhi.
"
Tiền Hưng Quốc hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tiểu Mạn, em đang nói linh tinh gì đấy? Mau đi theo chị.
"
Lâm Phỉ Nhi nghe Lâm Tiểu Mạn nói thế thì tức đến mức mặt mày đỏ bừng, cô vội vàng kéo Lâm Tiểu Mạn đi ra ngoài trung tâm bán hàng.
"Cô Lâm, cô thật sự không cần căn biệt thự này ư?"
Tiền Hưng Quốc kích động hỏi.
"Anh nói với người đã mua căn biệt thự này rằng, hãy đích thân liên lạc với tôi.
"
Lâm Phỉ Nhi khẽ đáp, rồi giẫm giày cao gót, dứt khoát rời khỏi trung tâm bán hàng.
Lâm Tiểu Mạn theo sau Lâm Phỉ Nhi, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, không biết phải nói gì.
Lúc này, mấy nữ nhân viên trong trung tâm bán hàng đều nhìn Lâm Phỉ Nhi bằng ánh mắt khác thường.
Bởi vì bọn họ thật sự không hiểu, tại sao có người tặng miễn phí căn biệt thự trị giá một trăm năm mươi tỷ, mà vẫn còn người lựa chọn không cần.
Đầu óc của cô gái này có vấn đề đúng không?
Tiền Hưng Quốc nhìn thấy Lâm Phỉ Nhi đã rời đi, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Trương Phong, nhưng lại nhận được thông báo đối phương