Sau khi ngồi lên xe, Mễ Na luôn không dám nhìn thẳng vào Hoàng Phong.
Bởi vì những lời mà Mễ Na vừa nói thật sự quá tổn thương người khác.
"Hoàng Phong, thật ngại quá, ban nãy em đã trách nhầm anh."
Mễ Na cắn đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình, khẽ nói với Hoàng Phong.
“Không sao, anh cũng không để tâm đến những lời đó, hơn nữa em có thể nghĩ như thế, cũng chứng tỏ rằng em là một cô gái giữ mình trong sạch, anh có thể thấu hiểu mà.” Hoàng Phong khẽ đáp.
Mễ Na nghe Hoàng Phong nói lời khoan dung như thế thì cảm tình trong lòng dành cho Hoàng Phong nhất thời tăng vọt lên mấy cấp.
"Mễ Na, em có khát không, mau tới uống chút nước đi."
Đúng lúc này, Hoàng Phong bỗng lấy ra một chai nước khoáng ở trong xe, đưa tới trước mặt Mễ Na.
Mễ Na cũng không nghĩ gì nhiều, mà nhận lấy theo bản năng, rồi khẽ nhấp một ngụm.
Hoàng Phong thấy Mễ Na đã uống chai nước khoáng thì khóe miệng không khỏi cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý, trong lòng thầm cảm thán: "Mễ Na ơi Mễ Na, cũng may trước đó ông đây đã chuẩn bị đầy đủ, bằng không hôm nay cô thật sự đã chạy thoát rồi."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt của Hoàng Phong, Mễ Na không khỏi ngẩn người hỏi: "Hoàng Phong, anh cười cái gì?"
"Hả? Không...!không có gì."
Hoàng Phong hoảng hốt đáp.
Mễ Na cảm thấy Hoàng Phong hơi khác thường, vội vàng ngẩng nhìn con đường bên ngoài xe, phát hiện đây hoàn toàn không phải là đường về nhà.
"Hoàng Phong, rốt cuộc anh muốn chở em đi..."
Mễ Na còn chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy đầu óc nhất thời choáng váng.
Bây giờ Mễ Na mới phản ứng lại, rất có khả năng Hoàng Phong đã bỏ thuốc vào trong nước.
Dù gì dọc đường đi, Mễ Na cũng không ăn thứ gì lạ, ban nãy Mễ Na chỉ uống một ngụm nước khoáng mà Hoàng Phong đã đưa cho mình, rồi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Điều này đã khẳng định rằng nước của Hoàng Phong có vấn đề, cộng thêm việc liên tưởng đến nụ cười đắc ý của Hoàng Phong, Mễ Na có thể xác định một trăm phần trăm rằng Hoàng Phong đã bỏ thuốc mình.
"Hoàng Phong, không ngờ anh lại bỏ thuốc tôi."
Mễ Na hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ kích động nói với Hoàng Phong.
Hoàng Phong nghe xong thì quay đầu lại nhìn Mễ Na, rồi nở nụ cười chế giễu, chẳng thèm để tâm đến cô ấy.
Bây giờ Hoàng Phong đã hoàn toàn lộ rõ bản chất của mình trước mặt Mễ Na, anh ta chẳng hề thích Mễ Na, anh ta tiếp cận Mễ Na chỉ để lừa cô ấy lên giường mà thôi, tiện thể uy hiếp cô ấy một khoản tiền lớn.
Bây giờ trong lòng Mễ Na đang vô cùng hối hận, tại sao ban đầu mình lại không nghe lời Trương Phong, cách xa tên Hoàng Phong này một chút.
"Mễ Na, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng tôi sẽ chở cô về nhà à? Thật ra, những lời tôi vừa mới nói đều lừa gạt cô, tôi đã sớm đoán ra rất có khả năng cô sẽ từ chối thuê phòng với tôi, nên mới bỏ thuốc vào trong nước..."
Hoàng Phong quay đầu lại liếc nhìn Mễ Na đã sắp ngất đi, cười bỉ ổi nói.
"Hoàng Phong, tôi không ngờ anh lại là hạng người này.
Anh...!Tại sao anh lại làm như vậy?"
Mễ Na cực kỳ kích động hỏi Hoàng Phong.
"Tại sao tôi lại làm như vậy ư?"
Hoàng Phong cười khẩy, lạnh nhạt đáp: "Ông đây tiêu nhiều tiền lên người cô như vậy, tặng nhiều quà như vậy trong buổi livestream của cô, chẳng lẽ trong lòng không có một chút hiểu biết nào sao?"
"Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng tôi tặng quà cho cô là vì thích cô ư? Chẳng phải các cô gái livestream như cô đều biết rất rõ à? Ai tặng nhiều quà nhất thì phải ngủ với người đó, cô còn giả vờ trong trắng trước mặt ông đây làm gì?"
"..."
Mễ Na nghe thấy Hoàng Phong nói thế thì nhất thời tức đến mức không nói nên lời.
"Thật ra tôi hoàn toàn không thích cô.
Tôi tình nguyện chi tiền lên người cô chỉ để lên giường với cô mà thôi.
Cô