“Giám đốc Tôn, khi nãy anh nói người này là khách của nhà hàng anh nên anh không thể đuổi anh ta ra ngoài được.
”
“Vậy nếu như anh ta không phải khách hàng của nhà hàng các anh thì sao? Anh có quyền đuổi anh ta ra ngoài hay không?”
Thấy cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp không ngăn cản mình, cô gái đẹp nhỏ tuổi tiếp tục hét vào mặt giám đốc Tôn một cách ngạo mạn và vô lý.
“Không phải khách của nhà hàng chúng tôi?”
Sau khi giám đốc Tôn nghe vậy thì thẫn thờ một hồi, vẻ mặt anh ta tràn ngập sự nghi ngờ.
Suy cho cùng nếu như đến nhà hàng Tân Thế Kỷ không phải để ăn cơm thì còn có thể đến để làm gì nữa chứ?
“Cô Lâm à, câu nói này của cô có ý gì?”
Giám đốc Tôn có chút thắc mắc hỏi.
“Tôi quen người này, anh ta là một người nghèo nàn, đi giao đồ ăn để kiếm sống, anh cảm thấy loại người như này có thể đến nhà hàng Tân Thế Kỷ của các anh để ăn cơm được hay không?”
Cô gái đẹp nhỏ tuổi kích động hét.
giám đốc Tôn quay đầu nhìn về phía Trương Phong, ánh mắt anh t có chút nghi ngờ.
“Đúng đó, nhìn anh này ăn bận như vậy thì chính là một người nghèo nàn, sao anh ta lại có tiền đến nhà hàng Tân Thế Kỷ ăn cơm được chứ?”
“Tôi cảm thấy thằng ranh này chắc đến đây để tìm người đó? Hay là còn có mục đích khác?”
“Dù có là đến tìm người thì cũng không thể để người như anh ta vào đây, làm ảnh hưởng tâm trạng ăn uống của mọi người!”
Những khách khứa xung quanh nhìn thấy dáng vẻ của Trương Phong thì bắt đầu bàn tán xôn xao.
Sau khi cô gái đẹp nhỏ tuổi nghe thấy lời bàn tán của mọi người thì cô ấy liền như thể không sợ gì cả, cô ấy bước lên phía trước một bước hét: “Giám đốc Tôn, tôi nghe ngờ có thể người này đến nhà hàng các anh để trộm đồ đó, anh mau đuổi anh ta ra ngoài!”
Sau khi nghe vậy thì vẻ mặt của các thực khách liền thay đổi, họ lần lượt kiểm tra xem mình có bị mất thứ gì hay không.
Lúc này vẻ mặt của giám đốc Tôn cũng trở nên khó coi, nếu như thực sự như những gì cô gái đẹp nhỏ tuổi nói, Trương Phong đến đây để trộm đồ, vậy thì anh ta thân là giám đốc công ty, nếu như người ở phái trên trách phạt xuống thì anh ta cũng khó lòng thoát tội!”
“Sao cô biết tôi đến đây không phải để ăn cơm chứ? Còn nữa, cô dựa vào đâu mà vu oan tôi là trộm hả?”
Trương Phong bước lên trước một bước lạnh lùng nói với cô gái đẹp nhỏ tuổi.
“Hứ! Một người giao hàng như anh có tiền để đến nơi như này để ăn cơm hay sao?”
Cô gái đẹp trẻ tuổi lạnh lùng cười nói.
“Tôi có tiền đến nơi này ăn hay không là chuyện của tôi, nhưng cô có tư cách gì nói tôi không thể đến nơi này ăn cơm, cô có chứng cứ gì nói tôi là trộm hả?”
Trương Phong lạnh lùng nói với cô gái nhỏ xinh đẹp.
Sau khi cô gái nhỏ xinh đẹp thấy dáng vẻ tự tin của Trương Phong thì trong mắt cô ấy có chút hoảng hốt.
Dù sao trong lòng cô ấy cũng hiểu rất rõ, những lời khi nãy đều do cô ấy tự suy đoán ra, chứ thật ra không có bất kỳ chứng cứ xác thực nào.
Bây giờ đột nhiên Trương Phong lại bảo cô ấy lấy chứng cứ ra, dĩ nhiên cô ấy không thể lấy ra được rồi.
“Tiểu Mạn, hay là bỏ qua chuyện này đi!” Cô gái đẹp mặc đồ chuyên nghiệp không muốn ồn ào nữa nên không nhịn được lên tiếng khuyên răn.
“Không được, cái tên nghèo hèn này nhất định không có tiền đến đây ăn uống!”
Cô gái đẹp nhỏ tuổi vẫn không chịu bỏ qua, cô ấy hung hăng chỉ vào Trương Phong nói.
“Cô Lâm à, nếu như cô lấy được chứng cứ ra chứng minh người này không phải đến nhà hàng chúng tôi không phải để ăn cơm, thì bây giờ tôi có thể cho bảo vệ đuổi anh ta ra ngoài!”
Giám đốc Tôn bước lên trước một bước lễ phép nói chuyện với cô gái đẹp nhỏ tuổi.
Sau khi nghe giám đốc Tôn nói vậy, cô gái đẹp nhỏ tuổi không khỏi cau mày, vẻ mặt cô ấy rất bất lực bởi vì cô ấy căn bản không có chứng cứ gì cả.
“Nếu như anh muốn có chứng cứ thì tôi có thể đứng ra để chứng minh!”
Chính vào lúc này, có một giọng nam vang lên từ trong đám người.
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Trương Phong không kìm được quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, chỉ thấy hai người Dương Uy và Trần Văn Văn đang từ trong đám người bước ra.
“Anh là ai?” giám đốc Tôn không quen Dương Uy, anh ta hơi khó hiểu hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh ta là ai!”
Dương Uy nói xong rồi nắm tay Trần Văn Văn đi về phía của Trương Phong.
“Anh ta là ai?”
Giám đốc Tôn thắc mắc hỏi.
“Anh ta là Trương Phong là học sinh của Đại học Giang Thành chúng tôi, đồng thời cũng là bạn cùng lớp của tôi,