Lần này thuận lợi vừa nằm ngoài dự liệu lại vừa nằm trong dự liệu, dù sao thì bọn họ cũng đã nhân cơ hội thích hợp để lẻn vào hành động tối nay.
Vì vậy, bốn người cũng không quá để tâm đến chuyện gì mà lẳng lặng đi thẳng đến lầu ba.
Tử Kim Đằng được cất trong một chiếc két sắt ở thư phòng lầu ba, chỉ cần có thể lấy được Tử Kim Đằng một cách thuận lợi thì nhiệm vụ tối nay coi như kết thúc mỹ mãn.
Sau khi bốn người tìm được thư phòng, Hoàng Tử Hiên và Hình Thiên tiến vào lấy Tử Kim Đằng, Băng Khối và Lữ Dương ở ngoài canh giữ.
Sau khi cẩn thận tiến vào, hai người không dám mở đèn điện tử lên để chiếu sáng, ánh sáng của đèn điện tử quá chói mắt, rất dễ khiến người ta chú ý vào giữa đêm khuya.
Cho nên vì lý do an toàn, hai người vẫn quyết định dùng bật lửa truyền thống dễ dùng.
Hình Thiên mở bật lửa, hai người mượn ánh sáng mờ tối yếu ớt để rón rén đi đến gần tủ sách, sau đó tìm được két sắt có chứa Tử Kim Đằng trong một ngăn an toàn.
“Kỵ Dung, chúng tôi đã tìm đượckét sắt.
Bây giờ sẽ gửi hình khóa cho cậu, cậu mau chóng phá mật mã đi nhé.” Hoàng Tử Hiên đeo một cặp mắt kính công nghệ cao lên rồi truyền hình ảnh của chiếc tủ sắt trước mắt vào trong máy tính của Kim Kỵ Dung.
“Nhận được rồi, cho tôi một phút.” Mười ngón tay của Kim Kỵ Dung nhanh chóng phá vỡ bảo mật của chiếc két sắt trên bàn phím.
Một phút sau, máy vi tinh ting một tiếng, trên màn hình lập tức xuất hiện một mật mã sáu số.
Kim Kỵ Dung lập tức nói mật mã cho Hoàng Tử Hiên, Hoàng Tử Hiên cũng nhanh chóng đeo bao tay vào để điền mật mã rồi ấn vào nút xác nhận.
Tích tích!
Sau hai tiếng vang nhỏ, cánh cửa của chiếc két sắt tự động mở ra.
Hoàng Tử Hiên lập tức lấy chiếc hộp gỗ bên trong ra, sau khi mở ra mới phát hiện, bên trong không có gì cả.
“Không!” Hình Thiên khẽ hô một tiếng.
“Cái gì không?” Kim Kỵ Dung lập tức hỏi.
“Bên trong cái hộp trống không, Tử Kim Đằng vốn không hề ở trong két sắt này.” Hình Thiên thấp giọng nói.
Kim Kỵ Dung ‘a’ một tiếng: “Sao có thể, chẳng phải các cậu nói quản gia của Edmond đã bỏ Tử Kim Đằng vào trong két sắt sao?”
“Trước đó thì đúng là đã nhìn thấy quản gia bỏ Tử Kim Đằng vào đây.” Hình Thiên cũng thấy kỳ lạ không thôi, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ là quản gia đã đổi vị trí sau đó?”
“Tại sao ông ta phải đổi vị trí? Chẳng lẽ đã đoán được chúng ta sẽ đến lấy trộm sao?” Lữ Dương ngoài cửa hỏi.
“Có thể, chúng ta đến đây trước có lẽ đã khiến Edmond nâng cao cảnh giác.
Vì để phòng ngừa chuyện xấu, hắn ta đổi một nơi an toàn hơn thì cũng là chuyện bình thường.” Hoàng Tử Hiên nói.
Thiệu Dương kinh ngạc nói: “Nếu hắn có thể đoán được chúng ta sẽ lấy trộm thì chắc chắn sẽ không phải là một nhân vật đơn giản.”
“Có thân phận hùng hậu mà lại ẩn giấu kỹ như vậy thì sao có thể là một người đơn giản được.” Kim Kỵ Dung nhức đầu hỏi: “Thiếu chủ, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì, nếu đã đến đây rồi thì đương nhiên là phải đến những nơi khác để tìm thử.” Hình Thiên nói.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu rồi nói: “Nếu Edmond đã đoán được là sẽ có người được lấy trộm Tử Kim Đằng thì hắn ta sẽ không để Tử Kim Đằng ở nhà nữa đâu, có lẽ là đã bị hắn mang theo lên máy báy rồi.
Trước tiên hãy rút lui đã rồi bàn bạc kỹ hơn.”
Hoàng Tử Hiên là Thiếu chủ, mọi người đương nhiên sẽ phục tùng vô điều kiện mọi lời anh nói.
Hình Thiên gật đầu rồi thổi tắt bật lửa, sau đó cùng rời khỏi thư phòng với Hoàng Tử Hiên.
Trên mặt của Băng Khối và Lữ Dương ở ngoài cửa cũng đầy vẻ thất vọng, dù vậy vẫn không còn cách nào khác.
Họ chỉ có thể nghe theo lệnh của Hoàng Tử Hiên rồi rút lui trước, sau khi ra ngoài rồi mới nghĩ những cách khác để thăm dò tung tích của Tử Kim Đằng.
Bốn người đi xuống lầu, vừa định chia ra hai bên để về như đường cũ thì trên đỉnh đầu bỗng truyền tới một trận nguy hiểm.
Hoàng Tử Hiên và Băng Khối phản ứng nhanh nhất, còn chưa ngẩng đầu xem nguy hiểm đó là gì, mỗi người đã kéo Hình Thiên và Lữ Dương lăn ngay về phía hai bên cạnh.
Cùng lúc đó, đèn thủy tinh to lớn treo trên trần nhà cũng ầm một tiếng rồi rơi xuống, đúng lúc rơi vào chỗ mà bốn người vừa mới ngồi.
Nếu không phải do Hoàng Tử Hiên và Băng Khối phản ứng nhanh thì chiếc đèn trần này đã nện lên đầu bọn họ.
“Đi mau!” Hoàng Tử Hiên quyết định thật nhau, không đợi đám hộ vệ bị kinh động lao tới, anh đã tách ra khỏi Băng Khối và Lữ Dương để nhảy ra ngoài cửa sổ với Hình Thiên.
Chưa đến một giây, bốn người đã nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự.
Thế nhưng cũng đúng lúc gặp được hộ vệ chạy đến, vừa nhìn thấy bọn họ, không nói hai lời, hộ vệ đã cầm lấy bộ đàm liên lạc rồi hô to: “Mau mau mau, có kẻ đột nhập, ở…”
Rắc rắc!
Tin tình báo còn chưa dứt lời, cổ hắn ta đã bị Băng Khối bẻ gãy.
Hoàng Tử Hiên không dám nhìn thẳng che mắt: “Băng Khối à, tôi đã nói bao nhiêu lần, lúc giết người thì phải làm cho nghệ thuật một chút, cậu xem cậu giết hắn xấu thế nào kìa, trông còn xấu hơn quỷ treo cổ nữa ấy.”
Băng Khối cũng chẳng thèm để tâm đến lời than phiền của Hoàng Tử Hiên, giết người là giết người, anh ta chỉ muốn hoàn thành ba chữ nhanh, ác, chính xác là được, nghệ thuật gì đó thì không cần, dù sao cũng không phải đang vẽ tranh.
“Đi nhanh đi, đừng thảo luận cái này nữa.” Hình Thiên cạn lời nói.
“Không kịp nữa rồi.” Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng rồi chỉ vào trong một góc tối.
Hình Thiên và Lữ Dương nhìn theo hướng tay anh chỉ, chỉ thấy một người