"Vậy mày cứ thử xem, mày nhanh hay viên đạn của tao nhanh!"
Sau khi người áo đen Giáp nói xong, một giọng nói vọng lại từ phía sau.
Nghe tiếng uy hiếp như thế, người áo đen dừng bước quay lại ngay lập tức.
Chỉ thấy phía sau có thêm hau người từ bao giờ, hai người này mỗi người cầm một khẩu súng, chĩa vào đồng đội của chính mình.
Thấy bọn họ cầm súng trong tay, người mặc áo đen Giáp nổi giận đùng đùng: "Hai tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ nhà các người! Các người đang phá vỡ quy tắc của giới tu võ!"
Kim Kỵ Dung và Thiệu Dương bị mắng đối diện nhìn nhau, chỉ nghe Thiệu Dương nói: "Chúng ta như vậy thực sự có hơi mất nết."
"Giống như cái gì, vốn dĩ chính là mất dạy mà." Người áo đen Ất bị thương quát phẫn nộ hơn nữa.
"Mất dạy thì mất dạy thôi, dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ thấy bản thân mình là một người quân tử gì cả." Kim Kỵ Dung lắc đầu không quan tâm, sau đó để khẩu súng sát vào huyệt thái dương của người áo đen Ất.
"Mày!" Người áo đen lại tiếp tục giận giữ: "Tao khuyên mày tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, ngươi nên biết rằng với tu vi của ta thì tránh thoát một viên đạn cũng không phải chuyện khó khăn gì."
"Mày nói rất đúng, nhưng tao còn hiểu hơn rằng với khoảng cách gần như thế này thì tốc độ của mày tuyệt đối sẽ không nhanh bằng đạn.
Hơn nữa, mày trốn được đạn của tao, nhưng có trốn được viên còn lại kia không?" Kim Kỵ Dung cười hì hì, đã đoán chắc từ sớm cho nên mới dám lấy súng chĩa vào đầu hắn ta như thế.
Người áo đen Ất im lặng, đáp án rất rõ ràng, hắn ta không tránh được.
Nếu như hoàn toàn không bị thươnh thì hắn ta vẫn có cái tự tin đó.
Nhưnh bây giờ, hắn ta không dám mạo hiểm để thử.
"Hôm nay mấy thằng nhãi như chúng mày cũng coi như làm tao mở rộng tầm mắt, sống nửa đời người, lần đầu tiên thấy có người lấy súng ra trong lúc đang đánh nhau.
Cái cảnh giới không biết xấu hổ này, tại hạ phục vô cùng!" Người áo đen Giáp đã bị chọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Kim Kỵ Dung ngắt lời, trừng mắt nhìn hắn ta một cái: "Đừng có bất ngờ, đó là do mày không gặp chúng tao sớm tí mà thôi, nếu không mày đã được lĩnh giáo từ sớm rồi.
Người áo đen giật giật khoé miệng, bị chọc tức đến mức không nói gì được.
Nhưng Thiệu Dương suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy người áo đen nói cũng đúng, vì thế nói: "Tôi cảm thấy hai người chúng ta đều dùng súng chĩa vào một người tu võ thì có hơi bắt nạt người ta thật.
Bọn họ nói cũng đúng, dùng vũ khí nóng là nhục nhã bọn họ, chúng ta vẫn nên "kính già", chừa cho bọn họ một chút mặt mũi.
"Cho nên là?" Kim Kỵ Dung liếc xéo cậu ta một cái.
"Cho nên..." Thiệu Dương nhếch miệng cười, từ từ giơ cánh tay đang giấu ở sau người ra, tay cầm một cái nỏ, một cái mũi tên nhọn trên nỏ thay thế họng súng đen ngòm chĩa vào người áo đen Ất: "Tôi quyết định dùng vũ khí lạnh để đối phó hắn ta, vậy là công bằng hơn nhiều rồi đúng không."
Kim Kỵ Dung: "..."
Băng Khối, Hình Thiên và Lữ Dương: "..."
Ngay cả hai người áo đen cũng mở to mắt, như thế này thì khác khỉ gì dùng súng cơ chứ.
"Thứ không biết xấu hổ, có giỏi thì nổ súng đi.
Giết tao, chúng mày cũng không sống yên được." Người áo đen Ất giận dữ trừng lớn mắt mà mắng.
"Đúng vậy, chúng mày dám giết hắn ta, tao sẽ không để chúng mày tồn tại mà đi ra ngoài." Người áo đen Giáo uy hiếp nói.
Kim Kỵ Dưng ngắt lời: "Nói như thể nếu chúng tao không giết hắn ta thì mày sẽ để chúng tao được yên vậy."
Người áo đen Ất Giáp lại cạn lời lần nữa.
"Không cần lo cho tao, chúng nó chỉ đang kéo dài thời gian cho thằng nhãi kia mà thôi.
Giết nó nhanh lên, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất." Cuối cùng thì người áo đen Ất cũng đã lấy lại bình tĩnh trong cơn phẫn nộ.
Người áo đen Giáp cũng không muốn từ bỏ đồng đội, nhưng tưởng tượng đến nhiệm vụ mà cấp trên giao phó, lại không thể làm ra quyết định lấy hay bỏ.
Hắn ta oán hận nhìn Kim Kỵ Dung và Thiệu Dương, xoay người đi về phía Tần Mạc.
Kim Kỵ Dung không hề do dự, bóp cò súng ngay.
Cùng lúc đó, người áo đen Ất cũng đã chuẩn bị trốn từ trước, tốc độ của hắn ta cũng nhanh đến đáng ngạc nhiên, trong giây phút mà Kim Kỵ Dung bóp cò súng kia, trốn được viên đạn một cách suýt soát.
"Xem mày trốn được mấy lần." Đúng lúc đó, Thiệu Dương cũng phóng ra một mũi tên nhọn, bắn vèo vào ngực của người áo đen Ất.
Người áo đen Ất nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất, cùng lúc đó, Kim Kỵ Dung cũng nổ súng liên tục với hắn ta, nhưng phát súng nào cũng xoẹt qua người của người áo đen Ất, không một phát nào trúng.
Hai người để vuột mất thời cơ tốt nhất để bắn chết người áo đen, bây giờ lại vọng tưởng dùng đạn để giải quyết hắn ta, quả thực là người điên nói mớ.
Đặc biệt là hai người Kim Kỵ Dung và Thiệu Dương có kỹ thuật bắn súng không quá chuẩn xác, chuyện khó càng thêm khó.
"Hai tên ngốc các người đừng lãng phí đạn nữa." Hình Thiên không chịu nổi nữa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bọn họ đã bắn năm phát, mười viên đạn, một mũi tên, không một phát nào trúng.
Thực ra cũng không thể trách bọn họ ngắm không chuẩn, chỉ là do mục tiêu quá nhanh, nếu không phải là người tu võ, bọn họ tuyệt đối có thể bắn trúng ít nhất một phát, nhưng đối phương lại là một người tu võ mạnh mẽ.
Điều này làm độ khó tăng cao, đặc biệt là người như Kim Kỵ Dung, dùng ám khí cũng không bắn trúng vật thể chuyển động