Trên thực tế, trong sân cũng không có xuất hiện bất kỳ cảnh quan nào khác.
Cho dù là trước sân hay ở trong viện mấy ngày qua, không có hoa to cũng có có nhỏ.
Những cảnh sắc khác mặc dù được nắng chiều bao phủ nhưng cũng không đẹp hơn được bao nhiêu.
Điều duy nhất thu hút ánh mắt hai mẹ con chính là Hoàng Tử Hiên không biết đã tỉnh từ bào giờ ở trong sân.
Lúc này Hoàng Tử Hiên giống như kẻ gian đi nhầm cửa vậy, nhón eo, xách giày, nhẹ chân mò từng bước ra cửa.
Dáng vẻ rất giống như sợ kinh động đến Hoàng Tiểu Tô và Hoàng Họa Mặc đang ở trên lầu.
Mà hai mẹ con ngồi trên lầu sớm đã phát hiện ra anh.
Mắt thấy Hoàng Tử Hiên sắp bước ra khỏi cửa, Hoàng Họa Mặc mới ném quyển sách trong tay ra ngoài.
Vèo!
Bụp!
Cuốn sách theo cung đường Hoàng Họa Mặc ném ra, đập vào sau lưng Hoàng Tử Hiên, anh không nhịn được kêu lên một tiếng đau, cả người trong phút chốc nằm bẹp xuống đất, lại cắn răng kêu thêm một tiếng, nhủ thầm: “Xong rồi, bị phát hiện rồi.”
Giây trước Hoàng Tử Hiên vừa mới tỉnh lại, giây sau đã phát hiện không chỉ có nội thương mình khỏi rồi, ngay cả đan điền bị tổn thương trước khi hôn mê cũng khỏi luôn.
Có điều sau đó anh đã đoán được ngay lập tức, vết thương mình khỏi một cách kỳ tích như vậy, nhất định không thể tránh khỏi quan hệ với người nhà mình.
Ban đầu Hoàng Tử Hiên cho là Hoàng Duệ gọi người đến, nhưng đến khi anh bước ra khỏi phòng, phát hiện trong nhà không có một bóng người.
Anh mới đi tìm một chút, nào ngờ chưa quá hai tầng lầu đã nhìn thấy Hoàng Họa Mặc.
Điều này dọa cho Hoàng Tử Hiên hồn bay phách lạc, anh nào dám nhìn mẹ mình vào lúc này.
Vì vậy lặng lẽ đi xuống lầy, rón rén trốn ra khỏi biệt thự.
Vốn dĩ định lúc hai người đang không để ý định chạy ra ngoài, ai ngờ lại bị phát hiên cơ chứ.
Sớm biết như thế này đã không chạy thồi, chạy trốn không thành còn bị tội nặng thêm một bậc.
“Ai ya, đâu không phải em trai của tôi sao.
Tôi còn tưởng trộm đến nhà cơ đấy.” Hoàng Tiểu Tô không nhịn được nữa, nằm trên tầng lầu nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Hoàng Tử Hiên cười lớn.
Hoàng Tử Hiên vừa nghe thấy tiếng cười của Hoàng Tiểu Tô da đầu đã tê dại, trong lòng run rẩy.
Vốn dĩ định bò lên lại bị dọa cho sợ mà ngã xuống.
“Ha ha ha…” Hoàng Tiểu Tô nhịn không được, tiếp tục cười lớn.
Hoàng Tử Hiên tức giận nghiêng người nhảy lên, che sau lưng ai oán nói: “Mẹ, dù sao con cũng là con trai ruột của mẹ, cũng không phải nhặt ngoài bãi rác đâu.
Mẹ ra tay nặng như vậy, ngộ nhỡ eo con không thể động đậy được nữa, xem mẹ đi đâu tìm cháu trai để ôm.”
“Em là sản phẩm của Durex hỏng đó, ha ha ha…” Hoàng Tiểu Tô nói xong không nhịn được lại cười phá lên, đại khái là nhớ lại chuyện vô liêm sỉ ngày bé của mình.
Hoàng Tiểu Tô: “…”
“Đúng rồi chị à, không phải chị bảo muốn làm một mỹ nữ an tĩnh sao.
Chị nhìn chị xem bây giờ có chỗ nào gọi là thùy mị nết na không?” Hoàng Tử Hiên xoa xoa eo cau mặt nói.
Hoàng Tiểu Tô thấy anh còn dám mặt dày nói lại, lúc này cười không nổi nữa: “Vậy được, vậy người chị hiền lành thùy mị hỏi em trai một câu, em vừa mới tỉnh lại không đến hỏi thăm mẹ mình, lén lén lút lút chạy đi đâu đấy?”
“Ai lén lén lút lút? Mắt chị có vấn đề chắc, rõ ràng là em đang đi rón rén.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc sửa lại lời nói.
“Mặt của đại gia đây rốt cuộc là dày đến mức nào vậy.” Hoàng Tiểu Tô hét lên.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng, để lộ nụ cười rực rỡ: “ Em cũng biết Hoàng Tiểu Tô chị từ trong xương cốt đã chẳng có tý nào là thục nữ nết na, nhịn một chút đi, chỗ này không cần chị phải bộc lộ bản chất của mình đâu.”
Hoàng Tiểu Tô tức giận nghiến răng nói: “Còn em lấy đâu cái gen không biết xấu hổ từ tận trong xương vậy?”
“Em lấy của ba em.” Hoàng Tử Hiên kiêu ngạo nói.
“Mẹ, nó dám nói chồng mẹ là không biết xấu hổ kìa.” Hoàng Tiểu Tô lập tức nhân cơ hội tố cáo.
“Nó mắng đúng lắm.” Hoàng Họa Mặc vẫn cảm thấy đúng là Hoàng Tử Hiên duy trì được cái gen không biết xấu hổ từ trên người ai kia, đúng là cha truyền con nối mà.
Hoàng Tiểu Tô: “…”
Hoàng Tử Hiên vỗ tay ủng hộ: “Mẹ nói rất hay.”
“Con mau cút lên đây cho mẹ.” Hoàng Họa Mặc quét một ánh mắt sắc lạnh.
Hoàng Tử Hiên sợ câm như hến, cũng không để ý đến việc giày mình còn chưa đeo, vội chạy vào trong biệt thự.
Hoàng Tiểu Tô ngồi xem kịch một bên vui vẻ hô to: “Mẹ bảo em cút lên đây chứ không bảo em chạy đâu đấy.”
…
Chút anh nắng cuối cùng của chiều tà cũng đang bận rộn hết mình.
Tiếng chuông tan làm của tập đoàn Thịnh Thế cũng đã reo.
Những nhân viên kia cũng đang đợi đến thời khắc này, chỉ cần đợi sau khi tiếng chuông kêu, mấy nhân viên cũng lục đục quẹt thẻ xách túi, lục đục rời khỏi công ty.
Lương Thiến cũng gõ cửa phòng làm việc của Lê Mỹ Gia, nhắc nhở cô đã đến giờ tan làm.
Lê Mỹ Gia cũng vừa ký xong văn kiện cuối cùng, ngẩng đầu lên hỏi: “Hôm nay dưới lầu còn ai không?”
“Không ít đâu.” Lương Thiến đồng cảm nói.
“Thật đúng là biết cách làm phiền người khác mà.” Lê Mỹ Gia cũng nhức đầu nói: “Cô nói xem rột cuộc ba tôi đang có ý gì đấy?”
“Rất rõ ràng đó, ông ấy đang muốn tìm bạn trai cho cô mà.” Lương Thiển cười nói.
Lê Mỹ Gia cũng liếc cô một cái: “Tôi chính là muốn hỏi xem ba tôi làm vậy rốt cuộc là có ý gì, có phải ông ấy không biết tôi đang có quan hệ với Hoàng Tử Hiên đâu?”
“Cô đó, đúng thật là người trong cuộc thì bị mù mà.
Ở trong mắt chủ tịch thì Hoàng Tử Hiên có thể đem lại lợi ích gì cho Lê gia với tập đoàn Thịnh Thế chứ.
Hai bên mạnh liên thủ với