Thấy những người này muốn ra tay với Yến Thiên Hành, sắc mặt của Lê Mỹ Gia càng lúc càng không vui.
“Mấy người điên rồi đúng không, nơi này là tập đoàn Thịnh Thế, các người muốn ra tay với người của chúng tôi ở ngay đây sao?” Lương Thiến tức giận cảnh cáo nói.
“Bí thư Lương, cô đừng hiểu lầm.
Chúng tôi nào muốn ra tay với người của các cô.
Chẳng qua là nhìn thằng nhóc bảo vệ này có chút ngứa mắt, chỉ đơn giản muốn dạy cho cậu ta một bài học mà thôi.” Một công tử cười nói.
“Người của tôi, từ khi nào đến lượt các cậu dạy đỗ?” Ánh mắt Lê Mỹ Gia lạnh như băng, quay đầu nói với Lương Thiến: “Đi gọi bảo an đến đây, hỏi bọn họ là đã xảy ra chuyện gì? Ngày nào cũng để đám người này tụ tập ở đây, chẳng lẽ không ai nhìn thấy hay sao?”
Lương Thiến vâng một tiếng, cầm điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại, lại bị Yến Thiên Hành ở một bên ngăn lại: “Chị Lương Thiến, không cần phải kinh động đến bảo an đâu.
Bọn họ đánh không lại em.”
“Ha ha, tên nhóc, cậu ngông cuồng thật đấy.” Một bảo vệ nghe thấy thế lại phá lên cười.
Những người bảo vệ khác cũng cảm thấy hết sức buồn cười, đừng nói tất cả bọn họ cùng nhau xông lên, nếu như muốn đánh gục cái tên trước mặt này, chỉ cần một người bọn họ là được rồi.
“Có phải ngông cuồng hay không thì đánh là biết.” Thiếu niên tên Yến Thiên Hành này gương mặt lạnh lùng, ngập tràn tự tin.
Nắm tay anh đã nắm chặt thành quyền, đương nhiên anh tin tưởng bản thân mình đánh những bảo vệ này hoàn toàn không cần phải nói.
“Được, nếu cậu tự tìm đường chết, vậy chúng tôi tác thành cho cậu.” Mấy người bảo vệ bị chọc tức, người này đến người kia ném âu phục, áo khoác xuống đất, xắn tay mím lợi chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Thấy hai bên chuẩn bị khai chiến, mấy người công tử vòng ngoài vội vàng lùi về phía sau, đương nhiên rất sợ bản thân mình cũng phải dính máu.
“Chị Mỹ Gia, chị Lương Thiến, hai chị cũng lùi lại phía sau một chút đi.” Yến Thiên Hành nghiêng đầu nói với hai người.
Lê Mỹ Gia với Lương Thiến gật đầu một cái, không nói gì nữa, im lặng lùi về sau mấy bước.
Đương nhiên cả hai người đều rất tin tưởng thân thủ của Yến Thiên Hành, nếu như chỉ là nói miệng ở ngoài, Hoàng Tử Hiên làm sao dám yên tâm để cho cậu ta bảo vệ Lê Mỹ Gia.
“Đến đi, tốt nhất là các người cùng lên đi.” Chân Yến Thiên Hành hơi lùi về sau, nói với mấy người bảo vệ vẫn chưa có ý định động thủ bên cạnh.
Mấy người bảo vệ bên cạnh nhiều lần bị Yến Thiên Hành chọc tức, không nhịn được nói: “Mày đúng là điếc không sợ súng, sợ chết không đủ nhanh không kịp đầu thai đúng không?”
Vừa nói xong, mấy người bảo vệ chuẩn bị cùng tấn công Yến Thiên Hành.
Keng keng keng… keng keng keng….
“Nhường đường một chút, nhường đường một chút, phanh xe không ăn.
Mau nhường đường một chút, mau nhường đường…”
Vào đúng thời khắc mấu chốt, bên ngoài đám người đột nhiên vang lên một càng âm thanh chói tai, kèm theo đó là một chuỗi tiếng quát tháo kinh hoàng.
Dường như là phản xạ có điều kiện, tất cả những người nghe được âm thanh này đều lập tức nghiêng người né tránh.
Đám người đông đúc kia chỉ trong chớp mắt đã tránh được một cái khe chật hẹp.
Vù….
Sát theo tiếng gió gào thét bên tai, một bóng người đạp xe đạp chợt lóe lên, xông thẳng về phía những người bảo vệ kia.
Đám bảo vệ mặt mũi biến sắc, khí thế này làm gì có chỗ nào giống xe đạp, đây rõ ràng là uy lực của một chiếc xe hơi con đó.
Thậm chí chân bọn họ cũng nhũn cả ra rồi đây này, muốn động đậy cũng không động được.
“Ai ya, tôi nói mấy người mau tránh ra đi, xe của tôi thật sự mất phanh rồi đấy, mau tránh ra đi…”
Người đàn ông ngôi trên xe đạp càng ngày càng hoảng sợ, mắt thấy trước mắt sắp đụng vào người khác, trong nháy mắt anh ta vội đứng lên trên xe, sau đó dùng hết sức lắc eo, lấy bánh xe làm trung tâm, khiến cho xe xoay vòng vòng tại chỗ, cuối cùng ding một tiếng, rơi xuống đất, bắt buộc phải dừng lại.
Phù…
Nhưng trong nháy mắt trước khi bánh xe chạm đất, chỉ thấy một cơn gió lốc mãnh liệt nổi lên một cách vô căn cứ.
Chỉ nhìn thấy cơn gió lốc này mang theo một cỗ áp lực vô hình, đập tràn lên toàn bộ những người bảo vệ phía trước, trong nháy mắt đã bị đánh ngã.
Vù! Vù! Vù!
Nhìn những người bảo vệ thân hình cơ bắp như trâu như ngựa thế này lại vô duyên vô cớ ngã nhào, những người khác đều sợ ngây người, giống như tận mắt chứng kiến một bộ phim kinh dị vậy.
Giờ phút này ba người Lê Mỹ Gia cũng cảm thấy hoảng sợ, con ngươi co rút, trừng mắt nhìn tên đàn ông cao hai thước tám đang đứng trên cái xe đạp tàn này.
Lương Thiến xoa xoa mắt, không dám xác định hỏi: “Mấy người có cảm thấy người đàn ông này dáng vẻ có chút hơi giống Hoàng Tử Hiên không?”
“Rất giống!” Yến Thiên Hành gật đầu liên tục, cũng nhìn theo dụi mắt một cái.
“Mỹ Gia?” Lương Thiến giật giật vạt áo của Lê Mỹ Gia đang ngây ngốc ở một bên, lôi linh hồn cô trở về.
Lê Mỹ Gia đột nhiên tỉnh lại từ trong khiếp sợ, ổn định lại tinh thân, giây kế tiếp đã thấy cô chạy lại phía chiếc xe đạp rách rưới kia.
“Hê lô người đẹp, đi chỗ nào, để tôi chở cô đi một đoạn.” Mặc dù đang ngồi trên chiếc xe đạp tả tơi nhưng Hoàng Tử Hiên cũng không quên đi dáng vẻ bỡn cợt của mình, một chân chống trên mặt đất, giống như bản thân mình đang lái chiếc motor đời mới vậy.
Gương mặt lạnh băng của Lê Mỹ Gia giờ như băng tuyết tan chảy, để lộ một nụ cười xinh đẹp tựa như hoa: “Vậy anh thu phí như thế nào đây?”
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp: “Nhìn cô có vẻ xinh đẹp như vậy, vậy tôi chịu thiệt một chút, sẽ không thu tiên, cô hôn tôi một cái là được.”
Hoàng Tử Hiên vừa dứt lời, lập tức nhận được vô số sự xem thường từ những người bên cạnh.
Cái gì mà chịu thiệt một chút chứ? Hắn ta dám để Lê Mỹ Gia