Nhà ăn sinh viên vẫn đông đúc như thường lệ.
Một bữa ăn tối vô tình trở thành buổi tụ tập hiếm hoi đủ người của nhóm bạn sinh viên năm ba.
“Tạ Vũ, sắc mặt cậu có vẻ không được tốt lắm.
Lại có chuyện gì sao?” Tần Hiểu Tuyết nhìn nhìn anh dò hỏi.
“Cậu ấy như người mất hồn từ mấy hôm nay rồi.
Mà Tạ Vũ đâu có ở ký túc xá như chúng ta, đến nhà ăn để ăn tối như vậy là biết chắc chắn có chuyện xảy ra.” Lý Thừa Phong hờ hững nói.
Đám bạn đoán tới đoán lui nhưng Tạ Vũ vẫn im lặng gắp mấy miếng thịt trong khay cơm bỏ vào miệng.
Anh thực sự không có tâm trạng để nói chuyện với ai.
Tần Hiểu Tuyết vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Đây là thói quen xấu mà cô không bao giờ bỏ được.
Chợt gương mặt cô lộ ra biểu cảm sửng sốt, suýt chút nữa là mắc nghẹn.
“Phải rồi Tạ Vũ, bức ảnh cậu và cô bạn gái cũ kia là sao đây? Tự dưng lại quay lại rồi? Bài đăng này được bàn tán rất nhiều trên diễn đàn trường mấy hôm nay đấy.”
“Hai người thật sự hẹn hò lại?”
Đôi đũa vừa đặt xuống khay cơm, Tạ Vũ hơi khựng lại một chút, điềm tĩnh trả lời:
“Chỉ là tình cờ gặp lại thôi.
Hôm đó cô ấy ở ngay trước thư viện bất ngờ ôm tôi, có người chụp lại đăng lên diễn đàn thảo luận của trường.
Tôi đã nhắn với chủ bài đăng kêu người đó gỡ xuống rồi.”
Tần Hiểu Tuyết lắc đầu, “Giờ này mới gỡ thì cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
E rằng cả trường đều đã biết đến bài đăng này rồi.”
Lý Thừa Phong dường như đã nhớ ra điều gì, nghĩ nghĩ một hồi mới nói:
“Nếu không phải là Tiêu Cẩn Mai, xem ra Tạ Vũ nhà chúng ta đang để ý cô gái nào đó.
Tạ Vũ, cậu tương tư cô bé nào rồi thì nói thẳng ra để anh em còn giúp cậu.”
“Cậu không còn chuyện gì nói ngoài chuyện này nữa sao? Suốt ngày chỉ có suy đoán mấy chuyện linh tinh thôi.” Tạ Vũ vội vàng phản bác, gương mặt anh thoáng nóng lên rất đáng nghi.
Tần Hiểu Tuyết vừa nghe liền biết được vấn đề, tủm tỉm cười.
Dù sao vẫn là con gái tinh tường những chuyện kiểu như vậy hơn, cô sao có thể không đoán ra.
Cô nhìn chằm chằm Tạ Vũ đang ăn một cách gượng gạo, nói bằng giọng rất chắc chắn:
“Cậu nên khai thật đi, biểu hiện của cậu là cực kỳ rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra được.
Cậu thích ai?”
Tần Hiểu Tuyết nhấn mạnh ba chữ cuối.
Tạ Vũ cúi đầu, nói nhỏ: “Cô ấy thực sự quá xuất sắc, tôi không thể sánh được.”
Bất cứ ai nghe xong câu này đều không khỏi cảm thán, một người xuất sắc như Tạ Vũ, ít nhất trong lòng những người nghe thấy thì anh là người xuất chúng nhất, từ điều kiện gia đình đến học lực đều không thể chê được, anh thế nhưng lại nói rằng còn có người hoàn hảo hơn cả mình, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Cô ấy không chỉ xinh đẹp, lại