Thời gian thấm thoát trôi, thật nhanh đã đến tháng tư.
Suốt ba tháng qua, mọi thứ đối với Tiểu Nam đều rất thuận lợi, cô nàng mới lần đầu thi IELTS nhưng đã nhận được kết quả là 7.5, một kết quả vượt ngoài mong đợi.
Thành tích thi đấu của câu lạc bộ cũng ổn định, rất nhanh đã lọt vào bán kết toàn quốc.
Sau khi tiến vào những vòng sâu hơn, thời gian thi đầu cũng giãn dần ra, các thành viên cũng có thời gian dành cho công việc khác.
Bởi vì khoảng thời gian vừa rồi cả Tạ Vũ và Tiểu Nam đều rất bận rộn cho công việc của câu lạc bộ và việc riêng của mình, gần đây mới rảnh rỗi hơn, Tạ Vũ nhất quyết muốn dành một ngày đi chơi với cô.
“Tiểu Nam, em đang ở đâu?”
Tiểu Nam vừa đưa sách cho nhân viên thư viện xong thì tin nhắn của Tạ Vũ đến.
“Em đang ở thư viện, vừa trả sách xong.”
Tin nhắn tiếp theo của anh đến rất nhanh, “Vừa hay anh đang đứng ở chỗ gốc cây ngay trước thư viện đợi em.”
Đi hết mấy bậc cầu thang, Tiểu Nam cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Tạ Vũ đứng dưới tán cây giáng hương.
Đây là thời điểm mà cô mong chờ nhất trong năm, vì có thể nhìn được những bông hoa vàng tươi tựa ánh nắng mặt trời này, và thấy được cả khuôn mặt đẹp đẽ kia trong cơn gió lộng mang theo cánh hoa tung bay trong không trung.
Cô dám khẳng định rằng, đây chính là khung cảnh đẹp nhất trên đời này mà cô được thấy.
Chuyến đi ngoại khóa cùng trường cấp ba khi ấy, cô chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, hiện tại cô không chỉ có thể công khai ngắm anh mà còn có thể chạm vào anh nữa.
Tiểu Nam không hề che giấu vẻ mặt si mê của mình, say sưa mà ngắm khuôn mặt như tượng tạc trong sắc vàng rực rỡ của bông hoa mang theo dấu ấn tình yêu của hai người.
Tạ Vũ thấy cô nhìn mình chằm chằm, cười tươi hỏi: “Sao em cứ nhìn anh mãi vậy?”
“Cảnh tượng mấy lần trong đời mới được thấy, đương nhiên là phải nhìn kỹ một chút để còn ghi nhớ đến sau này.” Tiểu Nam nhoẻn miệng cười.
“Bạn trai của em, ngày nào mà em chẳng thấy, có phải hiếm hoi mấy năm mới gặp một lần đâu.”
Tiểu Nam hướng mắt lên tán lá xanh rì đan xen lẫn màu hoa vàng óng ả, nói bằng giọng điệu chân thành:
“Anh thì đúng là ngày nào em cũng thấy, nhưng hoa cả năm thì chỉ có dịp này là nở, không thể ngắm mỗi ngày được.
Càng hiếm có hơn là ngắm anh đứng dưới cái cây này.”
Tạ Vũ cũng ngước mắt lên theo Tiểu Nam, “Cái cây này đặc biệt với em lắm à?”
“Hai năm trước anh từng đến công viên ở ngoại ô thành phố đúng không?”
Tạ Vũ nghe xong ngẩn người, một lúc sau mới nhớ mang máng nói: “Hình như là vậy.
Sao em biết?”
Làn gió đầu hạ tinh nghịch thổi ngang qua làm tóc Tiểu Nam tung bay, cô khẽ đưa tay vén những lọn tóc che lấp khuôn mặt ra sau tai, mỉm cười dịu dàng: “Trường