Nhà họ Dạ là một gia tộc giàu có, cũng rất kín tiếng, Trịnh Thư Mỹ đời trước đến cả khi chết đi vẫn không rõ về gia tộc này, cô chỉ biết họ kinh doanh chủ yếu thông qua các sàn đấu giá, thu lại lợi nhuận, phần lớn lợi nhuận đều được làm từ thiện
Là một gia tộc nổi tiếng là có đức có tiền, nhưng cá nhân người từng lăn lộn trong giới kinh doanh như Trịnh Thư Mỹ lại không nghĩ vậy
Do cô luôn dùng mưu hèn kế bẩn để đạt được mục đích nên đối với thương trường sóng gió, Trịnh Thư Mỹ cũng được coi là nhìn rõ mặt trái thế gian, dù không mười phần cũng năm đến sáu
Chẳng ai trong cái giới này để giàu có mà trong sạch cả, thế giới càng phát triển, quy luật cá lớn nuốt cá bé càng là quy tắc bất thành văn
Bạn có thể kiếm tiền bằng con đường chính đạo, nhưng bạn phải có một bộ óc thiên tài và một trái tim máu lạnh
Bằng không, con đường còn lại chính là đạp lên người khác để đi lên, dù là máu, mồ hôi, hay nước mắt của kẻ khác.
.
Người càng giàu càng tán tận lương tâm!
Giờ nghe Hạ Thiên nói, có vẻ anh rất hiểu nhà họ Dạ, điều này khiến Trịnh Thư Mỹ có chút tò mò
“Anh hiểu rõ gia cảnh người khác quá nhỉ?”
“Sao? Ghen à?” Hạ Thiên xấu xa hỏi
Ghen??
Trịnh Thư Mỹ lại chuẩn bị một trăm lẻ tám câu chửi ùn ùn kéo ra, nhưng lời đến miệng đều bị chặn lại, cô sẽ không so đo với lũ trẻ, dù sao Trịnh Thư Mỹ cô cũng là bà cô 27 tuổi rồi
Calm dowm…!!!
“Hạ Thiếu thật biết nói đùa” Trịnh Thư Mỹ vừa kiềm hoả vừa phải cười trong rất đáng sợ, Hạ Thiên cũng tiện thể trệ chọc thêm
“Chân lâu lành đến vậy? Lẽ nào là muốn anh đây chịu trách nhiệm, giờ lại còn ghen, bạn học Trịnh có phải có ý đồ bất chính với đàn anh khoá trên không đó??”
“Lần đầu tiên tôi nghe có người tự mãn đến không biết xấu hổ đến vậy, với lại Hạ thiếu à, mắt anh có cao hơn lông mày cũng thấy tôi vẫn đi đứng bình thường không xiu không vẹo, anh nhìn chỗ nào tôi ăn vạ mà anh hết lần này đến lần khác đều nói tôi bắt anh chịu trách nhiệm
Lưu manh đầu đường xó chợ tôi gặp nhiều rồi, lưu manh có học thức là lần đầu tiên tôi được diện kiến đấy.
.
”
“Hahaaaaaaa, em thật là…haaaaa” Hạ Thiên phá lên cười, lời của anh thật ra là nửa đùa nửa thật, sinh viên ngành y như Hạ Thiên ít nhiều gì khi nhìn bước đi của Trịnh Thư Mỹ vẫn đoán được đôi chút, rõ ràng vẫn còn rất gượng gạo, khi nói chuyện giữa hai [email protected] bước của Trịnh Thư Mỹ âm lượng phát ra không đều nhau nên khi hai người đi cùng nhau không bao lâu thì anh đã cùng Trịnh Thư Mỹ ngồi xuống
Hạ Thiên lúc đầu sợ cô gái này sĩ diện, nhưng lại không thể kiềm nổi cảm giác muốn trêu Trịnh Thư Mỹ một chút
Trịnh Thư Mỹ tự nhủ, cô là bà cô già, cách Hạ Thiên tận 7 tuổi nên dĩ nhiên cô không được chửi bậy, không được nổi nóng với trẻ nhỏ, Hạ Thiên không giúp được thì cô tìm cách khác
Dù sao đối với Trịnh Thư Mỹ, chỉ có không được hoặc không làm chứ không có không thể, cô nhất định sẽ có cách
“Hạ Thiếu nếu không có cách thì tôi không làm phiền nữa, trời cũng xế chiều rồi, tôi còn việc phải làm, không làm phiền Hạ Thiếu nữa, tôi xin phép đi trước”
“Anh nói không có cách khi nào?” Hạ Thiên đang cười cũng ngạc nhiên hỏi
Đúng là Hạ Thiên chưa nói, nhưng Trịnh Thư Mỹ từ đầu đã nói không muốn dính dáng đến những người như Hạ Thiên nữa
“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, không cần Hạ Thiếu gia nhúng tay vào”
Hạ Thiên chỉ vào sấp hồ sơ trên bàn, anh chống tay đứng lên: “Bạn học Trịnh à, anh đâu có nói sẽ giúp em đâu, anh có công việc cần làm mà”
Tên khốn, tên chó chết.
.
“Nhưng nếu em xin anh, anh sẽ cho em theo coi như làm phước” Hạ Thiên xấu xa nói
Trịnh Thư Mỹ đời trước quả nhiên không nên gặp Hạ Thiên, nếu không ‘cô’ sẽ gi3t chết tên này bằng phấn trang điểm dày cộm trên mặt mình, từng lớp từng lớp đè chết anh ta mới hả dạ
Nghĩ đến đó, Trịnh Thư Mỹ nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt ‘may cho mày bà đây trọng sinh’ rồi ‘hiền từ’ nở nụ cười thương mại
Dù sao cô luôn là người biết tiến biết lùi, so với sĩ diện và lợi ích, người thông minh nên chọn lợi ích
“Vậy cảm phiền Hạ Thiếu cho kẻ hèn này đi theo, tiện thể học hỏi kinh nghiệm được không?”
Hạ Thiên, người chiến thắng trong cuộc đấu võ mòm này rất tự đắc nói:
“Em nợ anh bữa cơm” nói xong còn kiêu hãnh ngoắc Trịnh Thư Mỹ: “Đi thôi”
Hạ Thiên dứt lời ngoảnh mặt đi trước, Trịnh Thư Mỹ đem một bụng uất ức nối gót theo sau, cô thầm nghĩ, đời trước cô đúng là hại rất nhiều người, nhưng Hạ Thiên là người cô chưa bao giờ gặp
Vậy vì cớ gì cô đội mồ sống lại một đời lại như mắc nợ với tên ôn thần khó ưa này.
.
….
Chiếc BMW limited cả nước chỉ có 10 chiếc đang lăn bon bon trên đường chính, thiếu nữ 18 Trịnh Thư Mỹ ngồi bên ghế phụ mặt không cảm xúc, tâm như thác lũ hoàn hảo tạo cho không gian vốn phải xuất hiện mỹ nhân chân dài yểu điệu e thẹn này thêm mấy phần ảm đạm lạc quẻ
Ngoài Hạ Thiên chốc lát lại nhìn Trịnh Thư Mỹ như bị kề dao ngay cổ bắt ép lên xe mà không nhịn nổi cười thì chẳng ai nói với ai thêm câu nào nữa
Mãi khi xe đến khu biệt thự họ Dạ, chiếc xe dừng hẳn bên ngoài do bị bảo vệ chặn lại, hai người bên trong xe mới có phản ứng
Hạ Thiên ra dấu Trịnh Thư Mỹ cứ ngồi yên đó còn mình thì mở cửa xuống xe, nụ cười nham hiểm trêu tức Trịnh Thư Mỹ, phụt cái biến mấy dạng
Chàng thiếu niên hơn mét tám, mặc sơ mi trắng thẳng thớm, dáng đi đ ĩnh đạc, hoàn hảo trở thành “con nhà người ta” trong truyền thuyết ung dung tiến về cổng chính
Chẳng biết họ nói với nhau những gì, Trịnh Thư Mỹ dõi theo từ trong xe chỉ thấy Hạ Thiên cúi thấp người trò truyện với bác bảo vệ như trẻ nhỏ trong nhà kính cẩn với bậc cha chú
Cô còn thấy bác bảo vệ vốn mang gương mặt nghiêm nghị kia lại nở nụ cười vỗ vỗ vai Hạ Thiên, rồi Hạ Thiên cúi chào bác ấy, anh quay lưng trở