Tiếng Trịnh Thư Mỹ hét lên hoàn hảo kéo Hạ Thiên từ đằng xa và Tạ Tần nhắm mắt định thần trong xe một phen kinh hãi
“Cô bị điên à” Tạ Tần gần như gầm lên khi nhìn thấy tay Trịnh Thư Mỹ kẹt ở cửa xe đã đóng hẳn, anh ấn mạnh vào nút hạ kính xe, chỉ hận không một chân đạp bay cửa chiếc Rolls Royce này ra ngoài
Kính xe vừa hạ xuống, Trịnh Thư Mỹ liền rụt tay về, cô đau đến mức ngồi bệch xuống đất, mồ hôi từ từ túa ra như mưa
Tạ Tần vừa mở cửa đã đụng phải cảnh tượng Hạ Thiên cuống quýt từ xa chạy tới nắm lấy bàn tay Trịnh Thư Mỹ đang sưng đỏ lên, Tạ Tần nghe Hạ Thiên nhỏ giọng nói với Trịnh Thư Mỹ:
“Đưa tay anh xem” Hạ Thiên cầm tay Trịnh Thư Mỹ lật qua lật lại kiểm tra, giữa mu bàn tay hiện lên vết đỏ càng lúc càng rõ nét
“Em nghịch dại thì cũng có chừng mực thôi chứ, 18 tuổi đầu rồi còn không biết rút tay về khi cửa xe đóng à”
Tạ Tần không ngờ Trịnh Thư Mỹ dám đưa tay vào, anh vốn định khi nhìn thấy Trịnh Thư Mỹ ngu ngốc kia sẽ mắng cho một trận, ngờ đâu vừa mở cửa xe lại như có gì đó cắn ở cổ họng khiến anh không ngừng ngứa ngáy, ngứa đến mức khiến Tạ Tần từ trên cao nhìn xuống Trịnh Thư Mỹ và Hạ Thiên như nhìn đôi “cẩu nam nữ” bị bắt gian tại trận
Tạ Tần hít một hơi thật sâu, anh nghe rõ giọng mình phát ra cơ hồ còn mang theo tiếng ken két, anh nói:
“Bạn học Trịnh nghịch dại thì xin chọn chỗ khác mà nghịch, tôi không đền nổi người cho Hạ Thiếu đây đâu”
“Người của tôi? Sao tôi nghe thấy mùi chua quanh quẩn đâu đây nhỉ??” Hạ Thiên vẫn xấu xa như Trịnh Thư Mỹ nghĩ, tay anh ta còn quạt quạt ở chót mũi như bản thân thật sự nghe được mùi ấy vậy
Trịnh Thư Mỹ đang đau đến ruột gan lộn tùng phèo cũng mơ hồ cử động mũi theo
Cả một lúc vẫn không nghe ra mùi gì, cô đánh mắt lên liền nhìn thấy đôi lông mày Tạ Satan cau lại, chỉ thiếu chiếc xe hơi chạy ngang là thành cầu Tower Bridge sừng sững trước mặt Trịnh Thư Mỹ
Cô biết Hạ Thiên lại xấu miệng rồi, đi theo anh ta đến đây rõ là quyết định điên khùng nhất mà cô từng làm
Trịnh Thư Mỹ vừa chơi ngu giờ phút này chỉ biết nhắm mắt mặc cho hai vị đại thiếu gia xấu miệng xâu xé
“Mũi Hạ Thiếu thật là thính? Tôi thì chả ngửi thấy gì, quả là hổ thẹn”
Hạ Thiên định đáp, Trịnh Thư Mỹ đã ngăn lại, cô rút tay khỏi Hạ Thiên, lại dùng đôi mắt hạnh ươn ướt của mình ngước lên nhìn Tạ Tần, lợi dụng dáng vẻ đáng thương của mình, trực tiếp xin xỏ:
“Đàn anh Tạ, tôi không phải cố tình nghịch dại, tôi chỉ muốn nhờ anh cho tôi quá giang một đoạn vào trong đấy, không biết anh tin không nhưng tôi thật sự có chuyện muốn gặp Lý Huyền”
Trịnh Thư Mỹ thật sự đã dùng đến biện pháp cuối cùng rồi, máu cũng đã đổ, nước mắt cũng sắp rơi nhưng về Tạ Tần cô không kì vọng nhiều
Satan thì làm gì có tim mà mềm lòng, đưa tay vào xe là Trịnh Thư Mỹ cố ý, cô muốn cược ông cậu Tạ Tần này khi 20 tuổi có giống với khi 30 mà Trịnh Thư Mỹ biết hay không?
“Lên xe” Tạ Tần nói xong còn không quên chỉ vào Hạ Thiên đang ngồi cạnh Trịnh Thư Mỹ
“Mang theo cậu ta thì ở ngoài”
“Cậu…” Hạ Thiên chưa nói hết câu Tạ Tần đã vào xe ngồi trước, anh ôm một bụng uất ức, hướng mắt về con người mà anh nghĩ là nghĩa khí, sẽ “đồng bạn đồng lòng, tát biển đông cũng cạn” kia
Ngờ đâu, Trịnh Thư Mỹ không chỉ không suy nghĩ, mà thoắt một cái đã mở cửa xe leo lên, còn không quên thò đầu ra bảo Hạ Thiên về trước không cần đợi
Cả một gáo nước lạnh hoàn hảo tát thẳng vào mặt Hạ Thiếu gia cả đời được nuông chiều
Rolls Royce ngũ quý lạnh lùng lăn bánh qua khỏi cổng lớn nhà họ Dạ, Trịnh Thư Mỹ ngồi bên trong so với chiếc BMW bản limited kia áp lực hơn mấy vạn phần
Quả nhiên, tiểu thịt tươi vẫn dễ nói chuyện hơn, bà cô hai mươi bảy tuổi thầm đắc ý
Nhưng.
.
Phận làm ‘cháu dâu’ ngồi chung xe với ‘ông cậu’, Trịnh Thư Mỹ cảm thấy quái quái kiểu gì ấy, đời trước cô cũng chưa từng chung xe với Tạ Tần
Trịnh Thư Mỹ mắt chỉ dám nhìn thẳng, cô thật sự khâm phục tài xế riêng của Tạ Tần, quả là có trái tim làm bằng thép mới ngày ngày đối mặt với tên Sata chỉ thở thôi cũng toả ra hơi lạnh thấu xương này
Cũng may xe chỉ chạy một chút đã dừng, Trịnh Thư Mỹ rất biết trên dưới, cô mở cửa ra trước rồi đứng nép một bên chờ ‘ông cậu’ Tạ Tần ra, hành động như trợ lí riêng thế này khiến Tạ Tần có chút khó hiểu, anh nhìn Trịnh Thư Mỹ kính cẩn đứng cạnh mình, ánh mắt như nhìn phải vật thể lạ mà hỏi:
“Cô làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là chỗ này lớn quá, tôi hơi sợ một chút” Trịnh Thư Mỹ nói dối, lớn hơn thế này nữa cô cũng từng thấy rồi, chẳng phải Tạ Gia còn gấp đôi nơi này nữa hay sao
Chỉ là cô bị thói quen của mình hại thôi
Tạ Tần cùng Trịnh Thư Mỹ bước lên bậc thang theo sự chỉ dẫn của quản gia, ba người đang đi thì Tạ Tần bỗng dưng đứng lại sau câu nói của Trịnh Thư Mỹ khiến cô cùng quản gia đi theo sau lưng cũng giật mình dừng bước theo
Suýt chút nữa Trịnh Thư Mỹ đã va phải lưng Tạ Tần
“Sao lúc cô cho tay vào cửa kính, cô không biết sợ đi”
“Lúc đó tôi hoảng quá không còn cách khác mà” Trịnh Thư Mỹ bất giác nũng nịu
Anh quay đầu nhìn Trịnh Thư Mỹ, lại dời tầm mắt xuống mu bàn tay sưng đỏ của cô, cuối cùng lại nâng mi, Tạ Tần dùng hình khẩu miệng, không phát ra âm thanh, cố ý chỉ để mình Trịnh Thư Mỹ nhìn thấy, anh nói với Trịnh Thư Mỹ hai chữ
“Đáng đời”
Trịnh Thư Mỹ:?????
Đáng đời…!!!!
Cô nhìn nghe lầm, ‘ông cậu chồng’ của cô