NPC cũng có tôn nghiêm!
Con quái vật thực sự không thể chịu đựng thằng ngu đần tìm đường chết này thêm một giây nào nữa, giữa việc bị Vô Tràng quân nuốt sống hoặc bị quả bồ đề đe dọa, nó chọn vế sau.
Dục vọng sống sót thúc đẩy nó lao ra khỏi vòng vây của quả Bồ Đề, chịu đựng đau đớn kéo Cao Dã chạy khỏi thị trấn như cơn lốc xoáy, đi thẳng tới hang ổ ở bãi tha ma.
Mũi tên thần tốc làm Vô Tràng quân sợ ngây người.
Nó sững sờ đứng giữa phố, một lúc lâu sau mới nhận ra quyền uy bị thách thức, lập tức gầm gừ đuổi theo.
Đám người Dịch Thu Bạch nhanh chóng vọt vào sào huyệt của nó, chạy về phía cuối.
Bãi tha ma lộn xộn bị máu tươi bao phủ.
Hơi thở đói khát ngập tràn bốn phía, ánh sáng xanh u ám bắt đầu xao động.
Con quạ đen đậu trên cọc gỗ như nhìn thấy gì đó, đột nhiên phát ra tiếng gầm vừa dài vừa sắc.
Lập tức, một đàn quạ đen rời khỏi vị trí.
Không bao lâu sau, từ xa vang vọng tiếng hét đi đến đỉnh nhân sinh của Cao đại gia, mùi thịt sống đã lâu không thấy toả ra bốn phía, thơm ngào ngạt.
Những con quái vật trong bãi tha ma ngửi thấy mồi ngon, tất cả đều chảy nước miếng, xôn xao chia nhóm đợi đồ ăn tới.
"Á!"
"Á á á!"
"Á á á á á!
Tiếng la hét mang theo tình cảm mãnh liệt và tốc độ ánh sáng càng ngày càng gần.
Quái vật từ khắp nơi mọi xó đổ dồn lên sân khấu.
Chúng nó kéo dài xương cổ, hóng hớt bữa ăn no bụng.
Nào biết đi theo mồi nhắm còn có một con quái vật khổng lồ!
Quái vật khổng lồ điên cuồng đuổi theo con mồi của chúng nó như một cơn bão, đi tới đâu tả tơi sân vườn tới đó.
Đám quái vật bị sốc há hốc mồm.
Mới vừa rồi chúng nó còn muốn ăn no, trong chớp mắt đã hoảng hốt không thèm nhìn đường, chạy được bao nhiêu thì chạy để lại hai con NPC quấn quýt trình diễn tiết mục cua gắt ở bãi tha ma, sống động kích thích.
Quái vật Tiểu Phùng xông pha ngang dọc, Cao Dã phía sau nó bị giày vò chật vật, toàn thân trầy xước, quần áo rách rưới, huyết áp nhảy vọt tới tận cổ họng.
Sau khi về gã nhất định phải lốc mả tổ tiên nhà Dịch Thu Bạch!
Nhưng nội tâm quái vật so với gã còn hỏng hơn.
Nó muốn ném thứ bị trói buộc trên lưng chạy trốn nhưng dải lụa càng né càng thắt chặt.
Nó chỉ đành bộc phát sức lực mới có cơ hội giữ được mạng nhỏ.
Đám người Dịch Thu Bạch bò từ trong sào huyệt Vô Tràng quân tới, Dịch Thu Bạch giơ đèn dầu nhìn quanh, khắp nơi tan tác, đến cái bóng quái vật cũng chả thấy đâu.
Chất giọng quãng tám của Cao Dã từ xa vọng tới.
Ngay sau đó mặt đất rung lắc, bọn họ cảm nhận rõ ràng hình hài Vô Tràng quân cùng tiếng động khi nó di chuyển.
Ba người im lặng vây xem cảnh Cao Dã dắt Vô Tràng quân đi dạo.
Hai NPC đang dùng sinh mệnh quay chụp lên bộ phim tình cảm tốc độ mãnh liệt.
Tình hình khiến mập mạp sợ hãi, kích động gào thét: "Anh Dã cố lên! Anh Dã chịu đựng."
Xa xa, Cao Dã chửi "Lịt pẹ mày" đứt quãng coi như đáp lời.
Ngô Nguyệt sợ gã không trụ được lâu, lo lắng đề nghị: "Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra mộ phu nhân Thanh Đề."
Dịch Thu Bạch thản nhiên: "Không sao, Cao Dã da dày thịt béo, chịu đựng tốt lắm."
Ngô Nguyệt: "..."
Tuy Dịch Thu Bạch mồm miệng độc ác nhưng hắn hành động cực nhanh, lấy sào huyệt làm trung tâm, phân công đội ngũ toả ra hai hướng tìm kiếm.
Đám quái vật trong bãi tha ma đã bị Vô Tràng quân doạ vỡ mật, căn bản không dám đến quấy phá bọn họ, hiệu suất làm việc tăng cao.
Sự thật chứng minh suy đoán của Dịch Thu Bạch chính xác, không lâu sau Ngô Nguyệt tìm được một tấm bia tàn giữa đống quan tài lộn xộn, chữ bên trên tuy đã nhoè mờ nhưng vẫn có thể nhận ra vài ký tự hợp thành "Thanh Đề".
Ý thức được huyệt mộ Vô Tràng quân rất gần, Ngô Nguyệt hưng phấn gọi: "Các anh, tôi tìm thấy rồi!"
Hai người vội vàng chạy qua.
Ba cái đèn dầu chụm lại, ánh sáng phản chiếu lên tấm bia, chữ viết hiện ra rõ ràng.
Mập mạp tò mò hỏi: "Tên mẹ của Mục Liên là Thanh Đề hả?"
Dịch Thu Bạch: "Đúng thế, trong kinh Vu Lan Bồn xưng là phu nhân Thanh Đề."
Ba người lập tức xem xét đống quan tài xung quanh, quả nhiên tìm được dưới đất có một cái quan tài hoàn chỉnh.
Nước sơn hoàn toàn khác biệt, cực kỳ tinh xảo rắn chắc, hơn nữa được đặt riêng bảo quản cẩn thận.
Dịch Thu Bạch dí sát mặt nhìn kỹ: "Mở ra thử xem."
Hai người đàn ông lập tức vén tay áo cậy nắp, mỗi tội sức lực không đủ, mập mạp hít thở hò: "Ngô Nguyệt tới giúp chúng tôi với."
Vì vậy ba người đồng tâm hiệp lực, dùng sức đạp đổ cái nắp quan tài.
Đèn dầu hướng tới, vốn tưởng rằng bên trong sẽ có thi thể phu nhân Thanh Đề, kết quả lại là bộ xương khô!
Kim quang lấp lánh, áo cà sa quấn quanh người.
Đầu đội mũ Phật Giáo, tay cầm thiền trượng*, thực sự có vài phần phật tính trang nghiêm.
*Mọi người cứ tưởng tượng ra trang phục của Đường Tăng nhưng thay cơ thể bộ xương vào là được.
Mập mạp giật mình: "Tình hình gì thế?!"
Anh ta không thể tưởng tượng ra bộ xương khô dở người tấu hài kia lại chính là tăng nhân trong truyền thuyết!
Dịch Thu Bạch đang muốn duỗi tay sờ thử, kết quả áo cà sa phát ra ánh sáng vàng nhu hoà bao lấy cơ thể bộ xương khô.
Ngay sau đó chúng tản khắp các hướng, trùm lên bãi tha ma đen kịt.
Bãi tha ma ban đầu âm u chớp mắt biến thành nơi ấm áp chan chứa tình người.
Vô số tượng Phật lớn bé xuất hiện xoay vòng quanh, kinh văn chạy dọc cơ thể bọn họ, mấy con quái vật dường như đã bị ảnh hưởng, như kẻ say trở nên lười biếng không hề có tính công kích.
Vô Tràng quân giây trước còn đang điên cuồng đuổi bắt Cao Dã giờ lại như cái gối bông mềm, quỳ rạp ra đất.
Mà Tiểu Phùng bên cạnh cũng vậy.
Mọi người bị cảnh tượng rộng rãi trước mặt doạ há hốc mồm.
Ngô Nguyệt vừa lo lắng vừa hưng phấn: "Chúng ta có thể đi ra ngoài chưa?"
Dịch Thu Bạch: "Không biết." Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Mập mạp anh mau đi cởi chuông trên người Cao Dã xuống, nhanh."
Mập mạp lập tức chạy về phía gã đàn ông.
Đúng vào lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống vọng đến từ xa: "Chúng mừng người chơi 188 thành công tìm được tăng nhân, nó sẽ dẫn ngài tìm được con đường mới, đạt được cuộc sống vĩnh cửu."
Lời vừa dứt, Ngô Nguyệt chỉ thấy ba phải chết lên được, nhíu mày: "Đường mới là đường gì?"
Dịch Thu Bạch lắc đầu.
Cao Dã được mập mạp nâng đến, khinh thường hắng giọng: "Dựa theo sự chó má của hệ thống, dịch xuôi câu vừa nãy là tao vừa đào hố cho chúng mày đấy, liệu mà xuống."
Dịch Thu Bạch đánh giá gã từ đầu đến đuôi.
Người gã không chỗ nào hoàn chỉnh, quần áo rách rưới, chật vật hơn cả ăn mày.
Nhưng đôi mắt Cao Dã sáng ngời, tràn ngập sức sống và hy vọng.
"Anh không sao chứ?"
Cao Dã: "Ổn."
Một chứ "ổn" biểu đạt kế hoạch lần này rất tốt, rất đáng được khen ngợi.
Hai người cực kỳ ăn ý không nói lời thừa, dường như đều đồng tình đây là kết quả tốt nhất.
Tiếng nhắc nhở từ hệ thống tan biến, một bóng người từ xa bước đến, đúng là bộ xương khô vừa hoá thành kim quang.
Lúc trước người thì bẻ xương nó, người thì bứt đầu nó xuống làm đồ chơi, giờ nhìn nó đầu đội mũ Phật, tay cầm thiền trượng người khoác