Người chơi bên ngoài chờ lâu mà không thấy ma nữ xuất hiện, sôi nổi tụ tập ở tầng hai quan sát thi thể.
Cao Dã lén lút đếm đếm, tổng cộng có mười bốn người.
Nếu nói thi thể hôm qua có thể giải thích bằng chuyện người chơi mới đến phó bản thì thi thể hôm nay định giải thích thế nào?
Rất rõ ràng, trong mười bốn người chơi bọ họ, có "quỷ".
Nhớ đến Vương Nhuỵ kêu la thảm thiết, tất cả ánh mắt mọi người đều di chuyển lên người cô nàng.
Bàn Tử không nhịn được hỏi: "Vương, Vương Nhuỵ, cô chạy kiểu gì mà mất giày thế kia?"
Không nhắc thì thôi, nhắc lại muốn khóc: "Nãy tôi bị ma nữ quan tài bắt được, ả che miệng tôi rồi kéo vào cánh cửa."
Tâm trạng mọi người thấp thỏm.
Bàn Tử sốt ruột: "Vậy sao cô thoát?"
Vương Nhuỵ: "Tôi không biết.
Ả cầm giày rồi đi, tôi liều mạng mới bò ra được."
La Giai Thiến cực kỳ hoài nghi tính chân thật trong lời cô nàng: "Ý cô là ma nữ quan tài kéo cô vào cửa chỉ để lấy đôi giày cô đi trên chân?"
Vương Nhuỵ: "..."
Mọi người: "???"
Đối mặt với ánh mắt người chơi, Vương Nhuỵ không cãi nổi.
Khương Hàm cười như có như không.
Tầm mắt La Giai Thiến lại rơi trên người nó, sắc bén đặt câu hỏi: "Anh cười gì?"
Khương Hàm trêu chọc: "NPC phó bản này khá thú vị."
Mọi người: "..."
Cao Dã đột ngột lên tiếng: "Vương Nhuỵ, tiếng hét ban nãy có phải cô kêu không?"
Vương Nhuỵ lắc đầu: "Không phải tôi."
Mọi người: "!!!"
Vương Nhuỵ vội vàng giải thích: "Thực sự không phải tôi." Dừng một lát, cô nói: "Lúc tôi chạy lên tầng tám, vội quá nên đã mở bừa một cánh cửa.
Vốn tưởng rằng sẽ gặp cửa chồng cửa, ai dè bên trong lại chứa một đồ vật kỳ quái."
"Đồ gì?"
Vương Nhuỵ: "Tôi cũng chả biết miêu tả nữa, cả người nó đầy bướu thịt, rất tởm.
Nó vừa thấy tôi đã bắt đầu la hét thảm thiết, bắt chước cực kỳ giống, cứ hệt như tôi đang hét vậy!"
Mọi người: "!!!"
Vương Nhuỵ: "Sau đó tôi lại bị ma nữ quan tài kéo vào bên trong, lúc bò ra bỗng nghe được một tiếng vang lớn, không rõ ai ngã xuống đất."
Đại não Cao Dã lập tức chuyển động.
"Quái vật bướu thịt, bắt chước tiếng kêu..." những từ mấu chốt đều được gã lấy xuống.
Nếu lời Vương Nhuỵ nói là thật vậy thì trong đám người chơi đã có người bị quái vật thay thế.
Ánh mắt gã đảo qua từng gương mặt, nhẫn đồng chuyển động liên tục.
Phó bản trước gã dựa vào nó chiếm món lợi hời, phó bản lần này liệu còn dùng được không?
Mọi người đều nhìn đồng đội xung quanh, suy đoán xem ai là người đã biến thành "quái vật".
Cao Dã vẫy tay gọi Bàn Tử, Khương Hàm.
Ba người tụ tập nói chuyện.
Bàn Tử thấy gã nghịch cái nhẫn đồng, hỏi: "Anh Dã, có nhìn ra manh mối nào không?"
Cao Dã ném cho anh ta, đáp: "Không dùng được."
Bàn Tử nhìn Cao Dã với Khương Hàm thông qua nhẫn, quả nhiên không có gì thay đổi.
Anh ta chưa chịu thua nhìn đám người chơi, vẫn thế.
Ném nhẫn đồng lại cho chủ của nó, Bàn Tử nhíu mày: "Này mà nhìn thấy chắc phó bản qua lâu rồi."
Cao Dã đeo nhẫn, suy tư phân tích: "Quan tài tầng một đặt trên chín bậc thang, cánh cửa tầng hai lại có chín lớp.
Xem ra cửa ải liên quan mật thiết tới con số chín."
Khương Hàm gật đầu đồng ý: "Đêm qua chết một người, vừa rồi lại chết thêm, xem ra ma nữ quan tài muốn thu thập đủ chín cái mạng."
Đương nhiên, quan điểm của nó được cả hai tán thành.
Chỉ là, tại sao ma nữ quan tài phải giết người?
Hiển nhiên Bàn Tử vẫn nghi ngờ Vương Nhuỵ nhất: "Mấy anh cảm thấy...!ma nữ quan tài bắt cô ta chỉ để giật đôi giày thôi hả?"
Cao Dã: "..."
Khương Hàm: "..."
Tin được chết liền!
Đang lúc cả nhóm không hiểu gì, đối diện có người cãi nhau ầm ĩ.
Vương Nhuỵ bị đồng đội đuổi ra ngoài.
Hôm qua cô và Tần Uyển, Lưu Tiểu Yến hợp tác tìm manh mối, kết quả Vương Nhuỵ đụng phải quái vật mà vẫn bình an cùng lúc đó lại có người chết.
Đồng đội nghi ngờ cô là "quỷ", không muốn tiếp xúc thêm với Vương Nhuỵ.
Vương Nhuỵ khóc lóc thảm thiết, cơ mà chả ai để ý đến cô.
Mọi người chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng phán xét, bên trong chắc chắn ngầm khẳng định cô chính là "quỷ".
Bị cô lập, Vương Nhuỵ sụp đổ khóc nấc.
Vài người chơi không chịu nổi, vội vàng tránh càng xa càng tốt.
Cuối cùng phạm vi xung quanh cô nàng trống không, Vương Nhuỵ tuyệt vọng cầu cứu.
Ánh mắt Khương Hàm hiện lên chút thương hại, sâu xa cảm thán: "Chiêu này hay, biến cô gái đơn độc thành cái đích để mọi người chỉ trích, còn con quỷ thật sự lại ẩn núp, tuỳ cơ hành động."
Bàn Tử: "Anh Dã, phó bản biến thái như thế, cô gái kia đi một mình khẳng định không sống nổi."
Cao Dã nhướn mày nhìn, không cho ý kiến.
Khương Hàm: "Cậu muốn nhận cô ta?"
Bàn Tử liên tục xua tay: "Nồi này tôi không nhận!" Lại nói: "Tôi còn đang nhờ hai đại ca các anh giữ mạng cho, hơi đâu quản người khác?"
Khương Hàm câm miệng không đáp.
Bàn Tử muốn nói lại thôi, thử hỏi: "Các anh tin cô ấy không phải quỷ?"
Khương Hàm gật đầu, Cao Dã cũng gật đầu.
Bàn Tử nhẹ nhàng thở ra, gọi Vương Nhuỵ: "Ê Vương Nhuỵ, lại đây!"
Nghe ra có người gọi mình, Vương Nhuỵ ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Anh ta vừa nói vừa vẫy tay, cô lập tức chạy tới, luôn miệng cảm ơn.
Khương Hàm đánh giá cô từ trên xuống, lập tức ra uy: "Đừng lôi thôi dài dòng, cũng đừng khóc nhè vô cớ."
Vương Nhuỵ lau nước mắt, khẳng định: "Tôi sẽ không kéo chân mấy anh."
Khương Hàm: "Để cô vào đội là ý kiến tạm thời, nếu sau này đội tôi biểu quyết muốn cô đi, đến lúc đó cô phải đi, hiểu không?"
Vương Nhuỵ: "Hiểu."
Khương Hàm không biết, Dịch Thu Bạch đang đứng sau lưng bọn họ lẳng lặng quan sát.
Thấy NPC mang cái mặt mình nói chuyện, Dịch Thu Bạch khó chịu làu bàu: "Con hàng kia hòa nhập với tập thể nhỉ?"
Hệ thống 001: "..."
Dịch Thu Bạch: "Tao vồ nó được không?"
Hệ thống 001: "Chủ nhân, 001 đề nghị ngài không nên làm thế."
Dịch Thu Bạch: "Tại sao?"
Hệ thống 001: "Xét về bản chất đối phương là NPC, nó quen thuộc thế giới trò chơi hơn ngài, ngài kéo nó vào không có tác dụng."
Dịch Thu Bạch: "Tao chỉ muốn doạ nó."
Hệ thống 001: "001 khuyên ngài không nên, ngài làm thế sẽ chỉ khiến đồng đội khẩn trương, gián tiếp gây nên sự chống cự của họ đối với kẻ xâm lấn."
Dịch Thu Bạch: "Đánh nó không được à?"
Hệ thống 001: "001 càng không kiến nghị, một khi ngài có cơ hội khôi phục thân phận người chơi thì cơ thể đó sẽ thuộc về ngài.
Đánh NPC thì người chịu thiệt cũng chỉ mình ngài mà thôi."
Lòng Dịch Thu Bạch càng khó chịu: "Nói vậy ưu thế của NPC là tuyệt đối."
Hệ thống 001: "Về lý thuyết đúng là vậy."
Dịch Thu Bạch: "Tao có thể bóp chết nó không?"
Hệ thống 001: "Người chơi không có quyền hại giết NPC."
Dịch Thu Bạch: "Nếu có điều kiện hợp lý thì sao?"
Hệ thống 001 lập tức cảnh giác: "Chủ nhân, ngài mắc nghẹn ở vấn đề chỉnh đốn NPC à?"
Dịch Thu Bạch: "Mày đừng đánh trống lảng."
Hệ thống 001 im lặng.
Dịch Thu Bạch coi như nó cam chịu.
Ý thức được rất có khả năng mình sẽ thua phó bản, Dịch Thu Bạch chống nạnh lẳng lặng nhìn chằm chằm cái ót Khương Hàm.
Tựa như nhận ra hắn đang nhìn trộm, Khương Hàm bỗng nhiên quay đầu về phía cửa, khoé miệng nhếch lên tràn ngập