"Mấy tuần nữa cậu thi ?" Châu Mãn Kì ngồi ngay ngắn trên ghế, tay lật sách liên tục
"Một tuần"
"Băng Thiệu Huy cậu có bị ngốc không ? Một tuần cứ ngồi chỏng choài ra đó vô tư thế sao ?" Cô không kìm chế sự tức giận nên đã quát tháo anh rất lớn, học ở Hiên Lâu nên bị nhiễm thao tác sắp xếp cho kì thi rồi, thấy anh chẳng chút nào để tâm cô thực sự rất ngấy
Băng Thiệu Huy chán nản nằm ườn ra bàn sách vở thì chồng chất lên vòm đầu, phải có điều kiện thì Thiệu Huy anh mới chú tâm hơn trong việc học, được một lúc thì anh kéo ghế thẳng lưng khẩy khẩy cánh vai nhỏ Châu Mãn Kì cười cười
"Nếu tôi đứng trong hạng 10 chị có thưởng cho tôi cái gì không ?"
"Dĩ nhiên là có"
Vẻ mặt Châu Mãn Kì hoàn toàn quyết đoán, Băng Thiệu Huy nhướn một bên chân mày ngồi sát vào cạnh ghế của cô hơn, nũng nịu mè nheo
"Thế thì tôi nói gì chị cũng phải nghe đấy"
"Tôi chấp nhận hết nhưng cậu đừng có quá đáng là được"
"Tuân lệnh !!!!"
Nói xong Băng Thiệu Huy ra sức học tập, căng mắt tỉnh táo thậm chí là còn vươn vai thể hiện thái độ không bị sa ngã chút nào, Châu Mãn Kì ngó đến chỉ biết khoanh tay lắc đầu bất lực
Điều kiện thì phải chấp nhận nhưng nếu nó quá đáng thí dụ như ôm ấp hay đụng chạm nhất định Châu Mãn Kì cô sẽ bác bỏ ngay lập tức, chẳng thể hiểu được suy nghĩ Băng Thiệu Huy vào lúc này cứ quan trọng việc học của anh lên đầu rồi hẵng tính đến chuyện khác
Thời gian đã một tiếng trôi qua, Mãn Kì mệt mõi nằm sấp xuống nệm đôi mắt chưa nhắm tịt mà chỉ mơ màng chú tâm đến Băng Thiệu Huy đang làm bài, bóng lưng rộng nhìn từ phía sau làm Châu Mãn Kì tâm hồn không khỏi cảm thán
Nghe bảo những người có tầm lưng săn chắc đều là những người khí chất mạnh mẽ, có tướng làm vua nếu nói về thời cổ đại
Hoàn thành bài tập một cách nhanh gọn lẹ, Châu Mãn Kì nằm sấp trên giường khiến tâm trí Băng Thiệu Huy rải rác mất tập trung đến bài làm trước mắt, anh chỉ muốn giả bộ khù khờ rồi kiếm chuyện gì đó nằm chung giường với Châu Mãn Kì
Gấp xấp bài tập, Thiệu Huy ngồi tạm lên giường, Châu Mãn Kì thấy vậy chìa tay ngụ ý nói anh đưa bài tập vào tay để cô kiểm tra vốn chẳng tin tưởng lắm
Châu Mãn Kì lật vài trang sau đó hài lòng gật đầu, từ đầu nếu chịu khó làm bài thì Châu Mãn Kì đâu phải hao tổn sức lực đến như thế, Băng Thiệu Huy thừa hưởng đức tính tài năng từ các thế hệ đi trước chỉ là anh không biểu hiện và thực hành nó như một số người thành công khác mà thôi
"Ổn rồi đó, cậu về nhà đi" Mãn Kì cô sực nhớ đến câu nói nam nữ thụ thụ bất thân,