Hanagaki Takemichi đã trở lại quá khứ mười hai năm trước.
Cuối cùng thì một người quá mức trượng nghĩa như cậu không thể chối từ được lời cầu xin từ người khác, huống hồ chi đó là lời cầu xin đến tuyệt vọng khiến cậu cũng không nhịn được nước mắt.
Takemichi suýt khóc. À không, cậu đã khóc rồi. Vừa du hành thời gian về, cậu đã chạy ào ra nơi công viên vắng và tìm lại suy nghĩ của mình.
Câu chuyện của người đó khiến cậu nhớ về Hina.
Giống như cách Kurokawa nhớ về chị Erika, với Takemichi, nụ cười của Hina khiến cậu vui vẻ, nét dịu dàng của em khiến cậu ấm áp, lời nói của em khiến cậu an tâm. Hina giống như ánh trăng dẫn lối cho một kẻ thất bại như cậu. Takemichi yêu em, mà em cũng yêu Takemichi. Tình yêu hai phía từ trước đến nay luôn là một tình yêu đẹp. Nhưng đau đớn thay rằng thiểu số trong những mối tình ấy lại mang kết thúc đau thương vì chia cắt. Không xa không gần, chị Erika và Kurokawa cũng vậy, cậu và em cũng vậy.
Khi ấy, Takemichi thấy được hình bóng thuở nào của mình lấp ló trên người Kurokawa. Bất lực, đau khổ, xót xa, nhớ nhung và vô vọng. Kurokawa như một cái xác vô hồn, thứ còn níu giữ lại chút thần chí của gã ta chắc có thể là di nguyện của chị Erika.
Cậu nhớ Hina quá. Nước mắt đã nhòe đi tầm mắt của cậu, pha cùng với những suy nghĩ mông lung khiến cậu sinh ra ảo giác. Hình như cậu đã thấy Hina.
"Hina đấy sao?"
Chỉ là ảo giác mà thôi. Hina của cậu làm sao sẽ mang lên vẻ mặt buồn bã như vậy chứ? Ngay lúc này, em sẽ phải đang nằm trong chăn ấm nệm êm và ngủ một giấc thật thoải mái đến sáng. Sao em lại ở đây được. Chỉ có một thằng điên như cậu mới ở đây vào lúc ba giờ thôi.
Nếu đã là ảo giác, liệu cậu có thể thành thật về chính mình trước mặt "em" được không nhỉ?
Cậu muốn nói hết với em, nhưng cậu không có dũng khí làm điều đó.
"Em biết không, anh có một năng lực rất đặc biệt đó. Cứ như trò bịp bợm vậy, nhưng thực ra anh đến từ mười hai năm sau."
"Hina trong tương lai... Em mất rồi, thật tệ nhỉ? Nếu em là thật thì chắc em phải sốc lắm. Hina mất, anh du hành thời gian. Nhưng khi trở lại thì mọi thứ cứ càng tệ hơn. Bao nhiêu lần rồi, anh vẫn không thể cứu được em. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, nhưng anh cứ thất bại hết lần này đến lần khác."
"Hina à, anh vô dụng lắm phải không em?"
Takemichi khóc.
Tâm trạng bất ổn của cậu đã khiến cho những giọt nước mắt vốn không nên có phải chực trào. Lúc này, bỗng dưng, tấm lưng gầy kia cứ như đang gánh vác một áp lực to lớn lắm. Cái chết của Mikey, cái chết của Hina, cái chết của những người đồng bạn Touman, và cả lời cầu xin đau khổ của Kurokawa. Takemichi tự nhủ, không sao đâu, cậu còn có thể du hành được mà. Không sao, cậu sẽ cứu được mọi người thôi. Cậu tự đại thật, Takemichi nghĩ. Bởi hiện thực đã đánh cho cậu một cú tát, rằng không phải cậu muốn thì sẽ làm được.
Mệt mỏi quá.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Takemichi cảm thấy mệt. Chí ít thì chỉ đêm nay thôi, xin hãy để cậu buông xuống những quyết tâm đang có và thành thực với mặt trái của mình. Cậu thú thật với bản thân, cậu có mệt, cậu có nản.
"Anh mệt mỏi lắm, Hina."
Chỉ đêm nay thôi, đối mặt với chúng và gạt đi chúng. Thành thực với chúng và tiêu tan chúng. Đừng để chúng tích tụ và tạo thành u tối trong trái tim này.
Cậu không thể bỏ mặc Hina và những người cậu quý trọng được.
"Anh mệt, Hina ạ, nhưng mà anh không được như vậy. Anh phải cứu Hina chứ, cứu cả Mikey-kun và mọi người trong Touman nữa. Chỉ cần thay đổi quá khứ thì khi trở về, mọi chuyện sẽ lại như cũ nhỉ, Hina nhỉ?"
"Nhưng rồi... Nếu thất bại lần nữa thì phải làm sao đây?"
"Mọi thứ tồi tệ quá, em ơi. Anh phải làm sao đây? Anh thật sự không rõ nữa. Tại sao tất cả cứ đâu vào đấy mặc dù anh đã thử đi thử lại nhiều lần? Tại sao nhỉ? Anh không biết, Hina, em biết không?"
"Hina chết, Mikey-kun chết, Mitsuya-kun chết, mọi người trong Touman đều chết. Ngay cả anh cũng suýt nữa bị gϊếŧ chết."
"Anh nên làm gì đây...?"
Tự dưng, có một suy nghĩ tồi tệ bỗng le lói trong đầu Takemichi, "Hay là bỏ đi nhỉ?"
Không ai đáp lại. Takemichi rũ mắt xuống và cười khổ. Phải thôi, chỉ một ảo ảnh thì làm sao đáp lại cậu được chứ. Nhưng, ngay lúc này, "ảo ảnh" đột nhiên ngồi xuống cạnh cậu. "Hina" tựa đầu vào vai cậu. "Em" nói nhỏ.
"Em yêu anh."
Takemichi ngạc nhiên. Cậu có thể nghe được thanh âm em nói, thậm chí cảm nhận được hơi nóng từ em phả vào bên cổ cậu. Một ảo ảnh sẽ chân thật đến vậy sao, hay ngay từ đầu thì "Hina" này đã là người thật rồi?
Bị suy nghĩ của mình dọa hoảng sợ, Takemichi vội vàng dụi đi nước mắt lu mờ tầm nhìn. Cậu nhìn sang em, do dự mà gọi tên em. Đáp lại cậu là tiếng "Vâng" dịu dàng đến tận đáy lòng. Em đúng là Tachibana Hinata rồi, là Hina của cậu, là thật, không phải ảo ảnh.
"Em đã... nghe hết rồi sao?"
"Ừ, em nghe hết rồi." Hina vẫn đáp thật dịu dàng, "Em không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, lúc ngang qua công viên thì em thấy Takemichi-kun ngồi một mình ở đây. Và hình như anh đã nhầm tưởng em là ảo ảnh."
Em đúng là Tachibana Hinata của Takemichi, nhưng than ôi, dường như cậu đã lỡ lời mà nói hết mọi chuyện. Takemichi bối rối, định lên tiếng để bao biện cho sự thật thì lại nghe em nói tiếp.
"Takemichi-kun, anh thật sự bao nhiêu tuổi thế?"
"Ừm... Anh hai mươi sáu."
"Em sẽ không nói cho ai nghe đâu nên anh nói em nghe một chuyện được không?" Takemichi không thể nhìn đến biểu cảm trên gương mặt Hina của cậu, nhưng trái tim cậu lại rung rinh những nhịp đập bồi hồi, "Takemichi-kun của tương lai đã cầu hôn với em chưa?"
Trong tương lai, cậu đã cầu hôn với em chưa nhỉ? Hẳn là chưa. Nhưng chắc chắn sẽ có. Trái tim cậu đã thuộc về em, và chỉ sớm nay thôi khi thành công cứu lại em,