Phía Izana, sau khi họp băng Hắc Long trở về, Izana liền kiểm tra điện thoại. Lúc đang chạy xe, điện thoại trong túi cậu đã báo có tin nhắn tới bốn lần.
Izana không có nhiều bạn, mà những người quen với cậu rất ít khi dùng tin nhắn, hầu như đều trực tiếp gọi cho nhanh. Cậu đoán, có thể là cô bạn mới nãy cũng nên.
Đúng thật.
[ xxx - xxx - xxx : Xin chào, tôi là người vừa nãy được cậu giúp nè! ]
[ xxx - xxx - xxx : Cảm ơn cậu nhiều nhé! ]
[ xxx - xxx - xxx : Cậu đã về nhà chưa? ]
[ xxx - xxx - xxx đã gửi một nhãn dán *mèo con vẫy tay chào* ]
Izana nhìn đồng hồ trên màn hình. Đã 8 giờ tối. Tin nhắn được gửi từ hai tiếng trước, là sau khi cậu đưa cô ấy về được vài phút.
Xui, lỡ mồm cho số, giờ người ta nhắn thật thì không biết trả lời thế nào.
Cậu mở danh bạ, lưu số cô gái kia vào, nhớ nhớ một hồi liền đặt tên là Michelle.
Michelle, cái tên chẳng giống người Nhật Bản gì cả. Izana phê bình trắng trợn, không nhớ ra rằng cái tên Izana của cậu cũng không giống tên Nhật Bản tí nào.
[ Izana: Không có gì, chuyện nhỏ thôi. ]
[ Izana: Tôi vừa về. ]
Kakucho thấy cậu bạn từ nhỏ của mình đã về nhưng cứ cắm mặt vào điện thoại, không nhịn được nhắc nhở, "Izana, về nhà thì nên đi tắm trước rồi mới chơi điện thoại chứ."
"Biết rồi." Izana gật đầu, đặt điện thoại xuống bàn rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Dòng nước ấm áp gột rửa bụi bẩn của đường phố khỏi người cậu, cái ấm áp trái ngược với những cơn gió lạnh lẽo đã cọ xát qua khuôn mặt cậu lúc đi xe. Izana thích ý nhắm mắt lại, trong đầu lại nảy lên hình ảnh người con gái lúc chiều.
Nhỏ đó rất xinh đẹp, mái tóc hồng và xanh lục, đôi mắt đen biết cười, sâu thẳm, khi nhìn cậu còn mang theo hơi nước, dáng người tốt, có mùi hương tiêu hồng dễ ngửi cũng dễ say, đặc biệt còn khá... cao.
Chắc khoảng 1m70 chứ chẳng ít. Izana thầm nghĩ, rồi cậu nhìn chính mình trong gương.
Cậu thuộc tuýp người nhỏ gầy, thời thơ ấu vì khó khăn nên bị thiếu dinh dưỡng, lớn lên phát dục kém. Kakucho mới 10 tuổi mà đã cao 1m60, bằng với cậu, nhưng vấn đề là năm nay cậu đã 14 tuổi.
Không lẽ phải uống sữa bỏ?
Izana rùng mình, đạp phăng những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu óc. Chiều cao thôi, có cái gì đâu mà phải quan tâm, đến khi cậu phát dục đầy đủ thì sẽ cao lên nữa thôi. Còn nhỏ cao kều kia... chắc ở nhà uống nhiều sữa bò lắm nhỉ?
Không, chỉ là 1m70 thôi mà! Izana, mày không hiếm lạ, mày không thèm!
Tắm xong, cậu nằm phịch xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà chung cư.
Năm 14 tuổi, sau khi ra khỏi trại giáo dưỡng, bên đó đã buộc hai người phải đi học như một hành vi giáo dưỡng khác. Ban ngày, Izana và Kakucho đến trường, từ lúc chiều đến khuya là thời gian tự do của hai người. Izana định sẽ học hết cấp hai theo yêu cầu của nhà nước rồi nghỉ.
Cả hai không thường can thiệp vào cuộc sống của nhau, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến mối liên kết giữa hai người.
Kakucho rất quý Izana, bởi vì Izana đã cho cậu ý nghĩa sống. Izana cũng thế, bởi cậu chỉ có mỗi Kakucho thôi.
Họ rõ, nhưng chẳng ai thường nói về nó cả. Vì đi kèm với những điều đó là những vết thương lòng sâu sắc đã khắc vào linh hồn hai kẻ cô đơn.
[ Michelle: Izana-kun, hôm nào tôi khao cậu cà phê nhé! ]
[ Michelle: Xem như để cảm ơn cậu. ]
[ Michelle đã gửi một nhãn dán *mèo con dò hỏi* ]
[ Izana: Không cần phải cảm ơn đâu. ]
[ Michelle đã gửi một nhãn dán *mèo con khóc ròng* ]
[ Michelle: Tôi làm dính son lên áo khoác cậu, rồi còn phiền cậu chở tôi về nữa QAQ ]
[ Michelle: Cứ để tôi khao cậu đi... Không thì tôi áy náy lắm đó QAQ ]
Izana bật cười. Nhỏ này thích gửi nhãn dán với ký hiệu nhỉ, tưởng tượng gương mặt nhỏ cũng làm biểu cảm y như vậy, xem cũng có chút đáng yêu đấy chứ.
Bỗng, cậu cảm nhận được một tầm mắt đặt lên người cậu. Izana nhìn lại. Là Kakucho đang xem cậu, theo một cách kỳ lạ, muốn nói lại thôi.
Thấy ánh mắt của Izana, Kakucho đánh bạo hỏi.
"Izana, nhắn với ai đấy?"
Izana nhìn màn hình, trả lời có lệ, "Với một người."
"Ai chẳng biết mày nhắn với người." Khóe mắt Kakucho giật giật, "... Nữ?"
"Ừ, sao đấy?" Izana khó hiểu.
"... Không có gì."
Vừa xem tin nhắn vừa cười cười là dấu hiệu của điều gì? Kakucho cười lạnh, "Mày bị vả rồi đấy."
"Hả? Mày nói gì đấy?"
"Không có gì."
Tao nói mày đã bị con đ* tên là tình yêu vả đó, nhận ra chưa!?
Nhưng mà có lẽ nó chưa nhận ra đâu, Kakucho nghĩ. Mới tầm cười cười thôi, chắc là đang giai đoạn đầu. Không biết là nhỏ nào nhanh tay bắt cóc thằng này thế nhỉ?
Cậu nhóc nhìn Izana, rồi cũng thở dài.
Thôi, người ta con lai người ta đẹp lung linh, sớm muộn gì cũng bị ma nào bắt cóc, chuyện dễ hiểu, thông cảm được.
[ Izana: Vậy cũng được. ]
Bên Erika, sau khi nhận được tin nhắn đồng ý của Izana, cô suиɠ sướиɠ lăn lộn trên giường, âm thầm lọc