PLOT: Cho dù có xoay chuyển bao nhiêu lần, thứ tìm thấy vẫn chỉ là một khoảng mơ hồ trống rỗng, thôi hãy gác lại và hẹn nhau vào thời khắc trùng phùng.
NOTE: Extra no.1 chúc mừng sinh nhật Sano Shinichirou 1/8/1980 - 1/8/2021!
WARNING: Có chứa nội dung SPOILED!
_______________________________
Sano Shinichirou đã chết.
Ký ức cuối cùng của anh dừng lại ở hình ảnh Baji Keisuke hoảng loạn hét lên một cái tên không nghe rõ, đầu anh nhói đau và mất đi tri giác.
Nhưng thật kỳ lạ, anh nhìn thấy chính mình đang nằm trên vũng máu, Baji Keisuke và đứa trẻ lạ mặt đang sợ hãi, cảnh sát ập đến bắt hai đứa nó đi, khuôn mặt dại ra của Manjirou và nước mắt của Emma.
Anh nhận ra, anh đã chết, nhưng linh hồn của anh thì không.
Dưới hình dạng này, không ai có thể nhìn thấy hay chạm đến anh. Ban đầu, anh hứng thú chạy vòng quanh khắp mọi nơi, trêu đùa Akashi Takeomi mà không lo bị lườm, chọt đi chọt lại cây tăm tre của Imaushi Wakasa mà không sợ bị cậu ta đâm vào tay, vào rạp chiếu bóng miễn phí và xem bóng đá quốc tế không cần vé.
Nhưng rồi, anh cảm thấy rất chán nản.
Không một ai nhìn thấy anh, không một ai chạm đến anh, không một ai biết rằng linh hồn của anh đang tồn tại, không một ai biết rằng ngày ngày anh vẫn luôn ở bên cạnh họ.
Anh đã chết, đó là sự thật, và có quá nhiều thứ đã thay đổi vì cái chết của anh.
Rõ ràng nhất chính là Manjirou, em trai của anh.
Ánh sáng trong đôi mắt đen của em đang dần yếu ớt.
Anh đi theo Manjirou, xem em lãnh đạo Tokyo Manji, xem em gặp Kisaki Tetta, xem những người bạn tốt của em chết, xem em đau khổ, xem em gặp Izana, xem em gái của chúng ta chết, xem em gϊếŧ Izana, xem em dẫn dắt Tokyo Manji trở thành băng tội phạm hàng đầu, xem em dần trưởng thành, xem em đắm chìm trong vũng bùn tội ác, xem đôi mắt đen không còn chút ánh sáng của em.
Đau lòng, đó là cảm xúc của anh lúc này.
Bỗng nhiên, anh bừng tỉnh.
Xúc cảm cứng ngắt của đệm ngủ khiến anh nhận ra, anh vẫn còn sống.
Hóa ra tất cả chỉ là giấc mơ thôi ư?
Nhưng giấc mơ ấy sao có thể chân thật đến như vậy, chân thật đến từng hành động, từng biểu cảm, chân thật như một thước phim quay chậm, khiến anh không thể nào phân biệt thật giả.
Anh tiếp tục sinh hoạt và làm việc như ngày thường, lịch trên đồng hồ hiển thị ngày 14 tháng 8 năm 2003, những con số rất quen, nhưng anh không tài nào nhớ được.
Đêm đến, anh nghe trong cửa hàng có tiếng cọt kẹt. Nghĩ là trộm, anh cầm lấy cây cờ lê xuống dưới nhà xem thử. Cảnh giác một hồi thì lại là Baji Keisuke. Nhưng chưa nói được câu gì, đầu anh bỗng nhói đau, cảm giác quen thuộc đến sợ.
Sano Shinichirou đã chết.
Lúc này, anh lại lần nữa tiến vào hình dạng linh hồn, ký ức mơ mơ hồ hồ, quyết định tiếp tục đi theo Manjirou.
Anh nhìn thấy ánh sáng dần yếu ớt trong đôi mắt Manjirou, thấy em lại gặp Kisaki Tetta, thấy em bị nó điều khiển, thấy bản năng hắc ám nuốt chửng em, thấy em lại đi trên con đường tội ác, dường như chẳng có gì thay đổi, thứ duy nhất khác biệt hẳn là một người bạn thân của em không chết, nhưng sau này nó lại vào tù vì Kisaki Tetta.
Khoan đã, lại?
Từng phân cảnh trôi qua cực kỳ quen thuộc, quen thuộc như anh đã từng trải qua một lần rồi vậy.
Nhưng anh không nhớ được, ký ức của anh chỉ là một màu trống rỗng, dừng lại ở khoảnh khắc lịch đồng hồ hiển thị ngày 14 tháng 8 năm 2003.
Anh vẫn tiếp tục đi theo Manjirou, chứng kiến thế giới xoay quanh em đang chạy, chạy mãi, chạy mãi, và rồi nó vỡ toang.
Vỡ toang?
Anh bừng tỉnh.
Vẫn là ngày 14 tháng 8 năm 2003, chẳng có gì xảy ra cả. Anh hình như vừa trải qua một giấc mơ dài, nhưng khi tỉnh lại, chúng bỗng trở nên thật mơ hồ và dần dần bị lau đi trong kho ký ức.
Cho đến lúc cơn nhói đau từ đầu lại một lần nữa xuất hiện, không, không phải là một lần nữa, đây là lần đầu tiên anh bị đánh vào đầu, cũng là lần duy nhất, nhưng dường như anh đã từng trải qua rồi thì phải.
Anh không biết nữa.
Sano Shinichirou đã chết, và lại hóa thành linh hồn.
Anh tiếp tục làm hồn ma đi theo Manjirou, quan sát cuộc sống thường ngày của em. Đột nhiên, anh nhận ra, có thứ gì đó đổi khác trong cuộc đời của em mà đến giờ anh mới để ý.
Đó là Hanagaki Takemichi, người mà lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.
Hanagaki Takemichi là một thiếu niên tốt bụng và chân thành, Manjirou rất thích đứa trẻ này. Em nói rằng Hanagaki Takemichi rất giống anh, nhưng anh nghĩ, đứa trẻ này hẳn còn vĩ đại hơn anh rất nhiều.
Nhưng vì sao anh lại nghĩ như vậy nhỉ?
Linh hồn anh dừng chân giữa ngã tư đường, trầm mặc xem những con người bận rộn lướt ngang qua.
Chính là cảm giác ấy, cảm giác đã trải qua thời khắc này bao nhiêu lần. Con người chỉ chết một lần duy nhất, thế mà sao anh lại cảm thấy, đây không phải là lần đầu tiên.
Rất quen, mà cũng rất thiếu.
Thiếu cái gì nhỉ?
Anh đi theo Manjirou xem trận đấu giữa Tokyo Manji và Valhalla, thấy Baji Keisuke và đứa trẻ ngày xưa đã gϊếŧ anh, nghe đứa trẻ ấy nói, nghe Manjirou tức giận.
Trong lơ đãng, anh nhìn đến cặp anh em nhà Haitani nổi danh mà khi còn sống anh cũng từng nghe qua. Nhưng thứ làm anh để ý không chỉ là hai anh em đấy thôi.
Anh cảm thấy, ở giữa hai anh em đó phải có một người nữa.
Một người nên ở đó, trương dương và kiêu ngạo, không ai có thể bỏ qua.
Nhưng không có.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đều trở về quỹ đạo của nó. Baji Keisuke chết, đứa trẻ tên Kazutora bị tù giam mười năm. Từng ngày một trôi qua, những người bạn xung quanh Manjirou, và cả em nữa, đều trưởng thành.
Thú thật, anh thấy Kisaki Tetta là một người tài năng, một tay đẩy Tokyo Manji từ bất lương thành tội phạm, lợi dụng băng nhóm anh đã tạo dựng - Hắc Long làm bàn đạp cho Tokyo Manji. Cậu bé Hanagaki Takemichi kia cũng không thể từ chối mị lực của đồng tiền, đi lên con đường tội ác cùng Tokyo Manji. Sau đó, anh nghe nói, cậu ta đã phản bội Tokyo Manji.
Nó đã nhận ra điều gì sao?
Quyền lực chỉ biết chi phối con người, nhưng không thể cứu rỗi họ. Chỉ có bản thân mình mới có thể cứu rỗi chính mình.
Anh đã từng nói như thế với người đó.
Đầu anh nhói lên, một bóng màu hồng mờ nhạt xẹt qua trong đầu.
Tức cười thật, đã chết rồi, giờ làm linh hồn lưu lạc mà vẫn còn cảm giác đau à.
Anh rất tò mò, anh muốn biết người đó là ai.
Manjirou không tham gia trực tiếp vào những hành động của Tokyo Manji. Bản năng hắc ám của em làm em cô độc giữa thế giới, khiến cho lòng của người anh trai chua xót làm sao.
Đứa nhỏ này, mọi người nói em thay đổi, nhưng thật ra em chẳng hề thay đổi gì cả. Em vẫn thích ra bờ đê, ngồi xếp bằng trên thảm cỏ và ngắm hoàng hôn, nhưng bây giờ em tản ra một nỗi niềm lạ thường.
Anh ôm lấy Manjirou.
Có lẽ em đã cảm nhận được điều gì đó. Em khẽ thì thào, là tên anh.
Manjirou, đứa em trai của anh, cho dù anh không ở đây, em cũng phải tiếp tục sống sót, hơn nữa sống cho thật tốt.
Thật kỳ lạ, hình như lời này anh đã nói qua ở đâu rồi nhỉ?
"Vâng, anh hai."
Anh ngẩn người, chiếu vào mắt là nụ cười nhàn nhạt thanh thản của Manjirou. Và rồi...
Thế giới lại sụp đổ.
Anh lại bừng tỉnh.
Lại? Tại sao là "lại"?
Hôm nay là ngày 14 tháng 8 năm 2003. Anh dự cảm rằng có cái gì đó sẽ xảy ra, rất quan trọng, nhưng anh chẳng thể nào nhớ được nó là gì. Ký ức của anh như bị một tấm màn che chắn, đau điếng và thống khổ.
Cho đến khi cái nhói đau trên đầu, vừa lạ vừa quen, xuất hiện, và anh chứng kiến thân thể mình nằm trên vũng máu loãng.
Sano Shinichiro lại chết.
Nhưng lí do của từ "lại" thì anh không biết.
Lúc này, cảm giác thiếu thốn trong lòng anh càng lúc càng rõ.
Anh định đi theo Manjirou, cho đến khi gặp cậu nhóc Hanagaki Takemichi kia, anh đã đổi hướng. Anh thế mà lại có một suy nghĩ điên rồi, rằng đứa trẻ này mới chính là mấu chối của sự "sụp đổ".
Đúng như anh nghĩ, Hanagaki Takemichi chính là chìa khóa, bởi thái độ của thằng bé lúc trước và sau như hai người khác nhau, và cả bởi cảm giác quen thuộc đối với sự vận hành của thế giới này nữa.
Thứ anh không ngờ rằng, nhờ đi theo Hanagaki Takemichi, anh mới có thể chứng kiến được sự thay đổi hoàn toàn của Hắc Long.
Hắc Long trở nên độc ác, tàn nhẫn, vô nhân đạo, bạo lực. Điều đó đã khiến anh không khỏi nặng lòng. Lãnh đạo Hắc Long bóp méo tình thân, coi thường tình người, thật đáng buồn.
Nếu có người kia, liệu người đó là thể thay đổi Hắc Long không?
Hẳn là không đâu.
Chẳng nhớ được đó là ai, nhưng lòng anh lại chắc chắn rằng, hành động của người kia còn ác hơn cả Hắc Long bây giờ. Chỉ có điều, người đó sẽ coi trọng tình thân lắm cho mà xem.
Người đó hẳn là một người rất yêu gia đình, anh nghĩ.
Anh tiếp tục đi theo Hanagaki Takemichi và nhìn xem thế giới. Anh thấy sự ngây ngốc của đứa trẻ này, nhưng lại chơi trò tương kế tựu kế với Kisaki Tetta, anh thấy đứa nhỏ này rất yếu trong việc đánh đấm, nhưng lúc nào cũng ngoan cường đứng lên, anh thấy sự kiên định bất di bất dịch của nó, anh thấy quyết tâm không từ bỏ của nó.
Đứa trẻ này, chắc chắn có thể cứu được Manjirou, cho dù có phải đối mặt với bản năng hắc ám của em ấy.
Nhỉ, [_____]?
Khoan đã, anh vừa nghĩ đến cái tên gì đó thì phải? Chắc chắn là vậy, chắc chắn nó là cái tên của người kia!
Lúc này đây, anh mới thấy sự phiền toái