Đợi khi Manjirou đã rời khỏi phòng bệnh và trở về, cô khép cửa lại. Lúc này, bóng lưng kiên cường mà Erika dựng lên mới sụp xuống. Cô đến bên cạnh giường Shinichirou, bả vai run run, hốc mắt nóng bỏng nhưng vẫn quyết không rơi xuống một giọt nào. Trong không gian tĩnh lặng của phòng bệnh số 607, chỉ nghe thấy những tiếng thì thào chua xót đến đau lòng.
"Anh hai, em về rồi nè."
"Anh hai, công việc của em thành công lắm đấy. Bây giờ Shiva không còn là bất lương nữa mà lên làm yakuza rồi. Tiền vô như nước, mỗi lần có phi vụ là vài con số trong tài khoản em lại nhỉnh lên. Hồi trước hai anh em mình cứ chắt chiu mấy đồng lẻ để mua bánh với coca, hiện tại em có thể mua về cho anh một biệt thự coca luôn rồi nè."
"Anh hai, giờ em giàu lắm. Đi máy bay tư nhân hạng sang này, mỗi ngày ăn thức ăn mắc tiền này, muốn đi nước nào chỉ cần đánh một cuộc gọi này, vào trung tâm thương mại mua đồ không cần xem giá này, thẻ đen em có cả chục cái này, anh thích cái nào em đưa cho anh cái đó."
"Anh hai, tiền em gửi anh đã dùng hết chưa? Anh ăn uống, làm việc có ổn không, có vất vả gì không? Hai đứa nhóc nhà mình có hay làm phiền anh không? Chắc anh cũng đau đầu lắm ha, đặc biệt là nhóc Manjirou ấy, mấy hôm trước còn đánh bầm dập Tổng trưởng thứ 9 của Hắc Long mà, chắc anh phải cho phép thì nó mới dám đi làm vậy chứ gì."
"Anh hai, ở bên đó em nhớ nhà mình lắm anh hai. Em nhớ ông nội, nhớ mấy lúc ông mắng em vì tội ăn bánh dưa gang thay cơm và lén uống coca trong tủ lạnh. Em nhớ Manjirou và Emma, nhớ mấy lúc hai đứa nó lẽo đẽo theo em khi ở nhà. Em nhớ mấy thằng anh em tốt, nhớ hai thằng nhỏ Haitani, nhất là lúc hai chúng nó hiếu học chạy theo em hỏi lung ta lung tung. Em nhớ Izana, nhớ cái cậu trai tóc trắng và đôi mắt màu phong lan dễ ngượng ngùng."
"Anh hai, em nhớ anh hai lắm, nhớ anh hai hay ôm em vào lòng, nhớ anh hai thích kể chuyện cho em, nhớ anh hai thường chở em trên con Bob, nhớ anh hai chắt chiu mua đồ xa xỉ cho em mặc dù không có nhiều tiền, nhớ anh hai hay cõng em trên lưng dù em đã lớn chừng này. Em nhớ anh hai lắm..."
"Anh hai, không có anh hai, em phải làm sao bây giờ. Mỗi lần làm việc hay đi công tác, em cứ lo đứa nào đâm sau lưng em, lo bị đánh thuốc, lo bị ám sát. Mỗi lần ngủ, em cứ lo lỡ đâu có đứa nào xông gϊếŧ em thì sao. Mỗi lần gọi về cho nhà mình, em cứ lo đứa nào tra được rồi làm hại anh, ông nội với hai đứa nhỏ. Ngày nào em cũng lo lắng đến mất ngủ, anh xem nè, giờ em không khác gì con gấu trúc luôn ấy."
"Anh hai, may quá em cảm ứng được, may quá em kịp cử người đến, may quá lúc đó người kia đỡ cho anh, may quá cú đánh đó không chí mạng, may quá anh được đưa đi cấp cứu kịp thời, may quá, anh ha?"
"Anh hai, em sống không có tốt tí nào hết, nên là anh hai mau hết bệnh rồi về với nhà mình nha anh."
"Không có anh hai, em làm sao bây giờ..."
Tiếng thút thít trong căn phòng nhỏ, tiếng thì thầm lúc lớn lúc bé, tiếng nấc từng ngụm của cô gái nhỏ vang lên.
Khi mà những kẻ ngoài kia sợ hãi, chán ghét hay sùng kính Michelle - vị thủ lĩnh băng yakuza đáng sợ Shiva, chẳng ai biết được rằng sau lớp bọc [Michelle] đó lại là một Sano Erika bé nhỏ, nhút nhát và sợ sệt, một Sano Erika năm mười ba tuổi tự mình chống chọi với căn bệnh tâm lí trong trại giáo dưỡng, một Sano Erika mười sáu tuổi dùng cái danh bất lương đấu tranh với cả thế giới, một Sano Erika hai mươi tuổi tham vọng bất chấp cả nguy hiểm.
Người ta hỏi em cần gì phải cố gắng đến vậy, mà em chỉ cười cười không đáp. Chỉ trong lòng em mới rõ, em đi đến ngày hôm nay không phải chỉ vì mộng tưởng, mà còn là vì [bảo hộ].
Nhưng em cũng là một cô gái hai mươi tuổi mà thôi.
Em mới đôi mươi, em ở cái tuổi lẽ ra đang trải qua những tháng ngày đại học vui vẻ bên bạn bè, sáng đi học, chiều dạo phố, tối bên gia đình.
Chỉ Shinichirou nhận ra một điều, rằng kiên cường, tham vọng và thông minh là em, mà cũng không phải em.
Đó là [Sano Erika], mà không phải là [Erika].
Chẳng có ai thật sự kiên cường cả. Vào thời khắc cả thế giới chìm vào đêm ngủ, ở một góc bí mật nào đó, họ sẽ thu mình lại, khóc thút thít và mong chờ có một người đến lau nước mắt cho họ.
Sano Shinichirou có lẽ đã từng tổn thương Erika, nhưng chính anh đã dùng tình yêu thương của anh lớn chạm vào lớp gai nhọn của Erika, ôn nhu an ủi linh hồn thương tổn và chỉ dẫn em từng bước thấu hiểu chính mình.
Không có Sano Shinichirou, Erika nhất định sẽ hỏng mất.
Chẳng có ai thật sự kiên cường cả, huống chi là một đứa trẻ mình đầy vết sẹo.
Erika nức nở, cong lưng úp mặt lên giường, tựa đầu vào lòng bàn tay đang mở của anh, như không dám để ai thấy những giọt nước mắt yếu đuối đang rơi.
Em của tôi, em đang khóc, nhưng không một ai biết rằng em đang khóc cả, ngay cả người duy nhất lí giải em trên đời này cũng đang mê man giữa sinh và tử.
Chẳng một ai nghe thấy em.
Làm ơn, anh hai, hãy mau tỉnh lại đi, vì em, vì gia đình mình, vì chính anh.
Lại một ngày trôi qua, Erika vẫn không ngủ.
Những ngày tiếp theo, cô chỉ đánh được những giấc chập chờn và ngắn ngủn, luôn túc trực bên cạnh Shinichirou, chỉ khi tắm rửa vệ sinh và thay quần áo thì cô mới rời đi, đôi lúc ngồi cạnh giường bệnh làm việc, đôi lúc lại trò chuyện với anh, đôi lúc lại im lặng chẳng nói chẳng rằng.
"Chị hai."
"Chị hai!"
"Chị hai!!"
Erika giật mình, ngẩng đầu. Là Emma đang gọi cô, thần sắc em cực kỳ lo lắng.
Từ lúc anh hai xảy ra chuyện, chị hai em cứ liên tục rơi vào tình trạng thất thần kéo dài đã được mấy ngày rồi. Emma thật sự rất lo cho chị, ngộ nhỡ chị làm ra hành động thiếu suy nghĩ thì lại chết dở.
Thật ra, Erika không suy nghĩ gì cả, cô chỉ đang để cho đầu mình trống rỗng mà thôi, giống như một bộ máy tiến vào giai đoạn diệt virus vậy, đồng thời sắp xếp lại các phần mềm.
Nói đúng hơn, Erika đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Và lúc này, cô hẳn là đã thông suốt rồi, nhưng thông suốt điều gì thì chẳng một ai biết.
Erika lấy lại nụ cười quen thuộc trước đây để trấn em cô em gái nhỏ nhà mình. Nói chuyện với nhau một hồi, thấy thần sắc chị hai bình thường, em vừa an tâm lại vừa lo lắng.
Anh hai từng nói, thứ chị hai giỏi nhất là che giấu cảm xúc của mình.
Mà anh hai... Emma rũ mi mắt, buồn buồn.
Erika rời khỏi bệnh viện, một mình lái xe đến khu tạm giam. Cô muốn gặp kẻ đã ra tay với anh hai.
Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ chẳng thèm phí công đi thăm, trực tiếp gọi luật sư đến tống thẳng tên ấy vào tù mấy mươi năm, hoặc có lẽ, cô sẽ cho tên đó được tắm mình vào làn sóng biển mặn chát cũng nên.
Nhưng đó là người khác, mà trước mặt cô là Hanemiya Kazutora.
Đó là đứa trẻ mà năm đó Erika có ý thu nạp, là đứa trẻ chịu nhiều tổn thương nhưng vẫn muốn dùng ôn nhu đối đãi