_Lăng Đen,Lăng Đen! ngươi đâu rồi! aaa!.
không phải đã bỏ chạy một mình rồi đấy hả?
Một làn sương mù thổi qua khiến cho Cây Hoa Mộ Tuyết không còn thấy được cảnh vật xung quanh ,y hoảng sợ lúc lắc thân cây và nhấc chân lên.
Thế mà lại nhấc chân lên khỏi mặt đất thật,nhìn kỹ lại thì chân đã biến đổi thành chân người như cũ không còn là bộ rễ bám chặt vào đất.
_A! ta trở lại làm người rồi nè!.
Mộ Tuyết vui vẻ sờ mặt sờ thân thể của mình ,sau đó nhớ ra Khiêm Tử Lăng nên nhìn quanh tìm kiếm,một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng khiến cho y nổi gai óc.
_Đây là đâu chứ?
Cảnh vật xung quanh Mộ Tuyết thay đổi không còn ở Động Hoa Nhân mà y đang đi vào một khu rừng tối đen,xung quanh toàn cây cổ thụ to lớn,sương khói vẫn bay đến từng đợt,khung cảnh mờ ảo ma quái,lập tức y triệu Hoả Lôi ra cầm chặt trong tay ,dùng hai ngón tay của bàn tay trái thấp lên ngọn lửa bằng linh lực bay lơ lửng phía trước để soi đường.
_Lăng Đen! hú uu! Tông Chủ à!.
Tông Chủ ngươi đâu rồi! ?
Chợt nhớ lại ở đây vẫn còn một Khiêm Tử Lăng áo đỏ Ma Tính hung hăng nên Mộ Tuyết nhỏ giọng gọi khe khẽ.
_Lăng Đen!.
Tông Chủ!.
Thực ra đó chỉ là ảo giác của Mộ Tuyết ,y vẫn còn trong hình hài cây hoa và đang ngáy o oo ở Động Hoa Nhân.
Bên cạnh vài bước là Khiêm Tử Lăng cũng đang trong trạng thái ảo giác.
Y nhìn thấy Mộ Tuyết trong hình trạng cây hoa đang cao hứng hát múa.
_"Là lá la! đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn! "
_Ngươi im đi,sao không tập trung mà phá giải chú thuật chứ! ngươi muốn ở lại đây làm hoa lắm hả?Bách Kiếm Môn còn cần ta về chủ trì mọi chuyện,ta giải chú xong sẽ bỏ mặc ngươi ở lại đấy! huống hồ tên Tâm Ma kia sớm muộn cũng sẽ phá cái bức tường lửa điện của ngươi mà tìm đến đây thôi!
_Ầm.
Lời chưa dứt thì một mảng đất đá từ trên rơi xuống,Khiêm Tử Lăng áo đỏ xuất hiện.
_Ha ha ha tìm được các ngươi rồi! á à Khiêm Tử Lăng ngươi bị trúng Hoá Mộc chú rồi à,còn ai nằm kia,a hoá ra là Lãnh Mộ Tuyết.
Tử Lăng nhìn sang thì Mộ Tuyết đã hoá giải chú từ lúc nào và đang nằm bất tỉnh trên đất.
Y lo lắng gọi Mộ Tuyết.
_Lãnh Mộ Tuyết tỉnh lại đi,tỉnh lại mau! Tâm Ma của ta hắn đến rồi! chạy đi!.
Lãnh Mộ Tuyết!
Khiêm Tử Lăng áo đỏ chậm rãi bước đến bên cạnh Mộ Tuyết,hắn cúi nhìn y một chút rồi nhe răng cười bí hiểm.
_Đệ nhất mỹ nam Trung Nguyên đúng là tuấn tú khôi ngô,gương mặt khi ngủ càng thêm thu hút lạ kỳ! Khiêm Tử Lăng bây giờ ta mới hiểu tại sao ngươi lại có dâm ý với hắn.
Tử Lăng nghiến chặt răng ,giận đỏ mặt hét lên
_Câm ngay!không được nói những lời ô uế đó.
_Ô uế sao? Ha ha ha! ý niệm này không phải nảy sinh ra từ ngươi sao?Há! ta đã nghe qua cái phương pháp song tu giữa nam và nữ để hỗ trợ tăng linh lực, chưa từng nghe qua có song tu giữa nam nhân và nam nhân! chắc thú vị lắm nhỉ?
_Ngươi cút đi!
_Cút?Ngươi đừng quên là ai đã hỗ trợ ngươi ở U Minh Nhai giết Xích Ma,ai đã ở hậu sơn Bách Kiếm Môn dùng Huyền Kiếm che chở chưởng lực của Con Rối!
_Ánh sáng đỏ của Huyền Kiếm khi đó là do ngươi đã tạo ra?
_Hừm! Đạo cao một thước ,ma cao một trượng,nếu tâm ngươi không nhập ma sao có thể thắng nổi Xích Ma Vương hồn Quỷ Cấp Tuyệt Đại.
?Ngươi tưởng bảy năm trước ngươi may mắn đột phá Linh Đan cấp Tuyệt Hoàng Kim sao?Không,mà là ta,ta đã đạt đến Cấp Quỷ Tuyệt Đại.
Khiêm Tử Lăng trợn mắt không tin nổi điều mình vừa nghe thấy.
_Không phải,không phải,không!.
Tên Tâm Ma ngồi xuống cạnh bên Mộ Tuyết,hắn đưa tay vuốt ve gương mặt y.
_Quả thật đẹp đến phi giới tính! nhưng hắn là nam nhân chính thống! phong lưu đa tình! nghe nói ngoài các cô nương mỹ miều diễm lệ ở thanh lâu,hắn còn lui tới với các tiểu quan! ha ha ha thật khiến cho ta ngưỡng mộ.
.
Khiêm Tử Lăng ý nguyện của ngươi hết hy vọng rồi! cái gì mà sẽ bảo vệ Tiểu Tuyết đến cả đời! ha ha ! Cuồng Kiếm Tầm Ma như hắn mà cần ngươi bảo vệ hay sao?
_Im đi,im đi!
_Xem ra tên hỗn trướng ngươi phát điên vì hắn rồi! hê ! chuyện này mà đồn ra ngoài thanh danh hơn trăm năm của Bách Kiếm Môn còn gì nữa.
.
hay là! để ta triệt để dập tắt ý niệm dâm tà của ngươi nhé!
Khiêm Tử Lăng run lên
_Ngươi muốn làm gì?
Khiêm Tử Lăng áo đỏ đưa tay vuốt dọc từ cổ của Mộ Tuyết xuống đến vị trí thắt lưng của y,tiếp tục mở thắt lưng của y ra.
_Làm gì hả! ta muốn xem thử sau khi Lãnh Mộ Tuyết một nam nhân chân chính bị nam nhân khác dày vò tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào?
Nói xong hắn giở áo ngoài của Mộ Tuyết,tháo luôn dây buộc áo trong,cứ thế cởi đến làn da trắng ngần mịn màng của Mộ Tuyết lộ ra.
Hắn cúi xuống hôn vào môi y.
Tử Lăng hét lên vang vọng cả sơn động
_Cút đi!Yaaaaaa!.
.
_Ầm.
.
Khiêm Tử Lăng bức phá giải chú trở lại thân hình con người ,đồng lúc thức tỉnh khỏi ảo giác
Tử Lăng giận đỏ cả mặt,da đầu y tê rần nói theo phản xạ.
_Ngươi điên rồi! ngươi tránh xa hắn ra! không được chạm vào hắn! tránh ra! tránh ra!
Nhưng khi nhìn lại thì thấy Mộ Tuyết vẫn ở trạng thái Cây Hoa và chìm trong ảo giác.
Tử Lăng lấy lại bình tĩnh, liền độ linh lực giúp Mộ Tuyết hoá giải chú thuật biến lại thân người,y ôm lấy Mộ Tuyết vào lòng,tim đập loạn,hơi thở gấp,khoé mắt phiếm hồng có chút ẩm ướt.
_Có ta ở đây rồi ! không ai được phép chạm vào ngươi !.
Đoạn ôm Mộ Tuyết trong tư thế đứng bất tỉnh ngã đầu tựa vào ngực mình,Tử Lăng quay lưng định nhảy lên khỏi Động Hoa Nhân thì gặp ngay Khiêm Tử Lăng áo đỏ.
_Ảo giác khi nãy đặc sắc chứ hả! tiếc rằng ngươi kích động mạnh tỉnh lại quá vội nên ta không làm tiếp được đoạn cao trào rồi!
Hắn vốn dĩ là Tâm Ma của Tử Lăng ,cùng một thân thể có chung ý nghĩ nên sớm biết rõ Tử Lăng ở đâu làm gì.
Hắn nhoẻn miệng cười ma mị,ánh mắt dừng lên thân thể của Mộ Tuyết.
_Hắn vẫn ở trong ảo giác dù ngươi có mang hắn ra khỏi đây chú Hoá Mộc vẫn đeo bám hắn,chỉ khi nào hắn tự thức tỉnh thôi.
_Hừm!.
tên Tâm Ma hỗn trướng ! ta mới là thân chủ chính thống chỉ có ta mới áp chế ngươi không phải ngươi áp chế ta.
Rồi y dùng tay còn lại hút lấy Khiêm Tử Lăng áo đỏ,khiến hắn trợn mắt cả kinh,cố ghì lại.
_Sao có thể như thế! không thể nào! trong thời gian ngắn như vậy tại sao ngươi có thể tăng linh lực lên chứ?
_Hừm! trở vào!
_Aaa!
Khiêm Tử Lăng áo đỏ biến thành một luồn sáng màu đỏ nhập vào lòng bàn tay của Tử Lăng.
_Nếu ta từ bỏ ý niệm điên khùng đó thì ngươi hẳn là bị biến mất thôi!.
đồ hỗn trướng.
(Ý niệm điên khùng của Tử Lăng là gì?
Tử Lăng :ừm! ừ! xxyy cùng Mộ Tuyết)(-^o^-).
! Trong ảo giác của Mộ Tuyết!
Mộ Tuyết đi một lúc thì gặp một đám đệ tử của Bách Kiếm Môn ,bọn họ người bị thương kẻ hoảng loạn dắt díu nhau chạy đến bên Mộ Tuyết.
_Lãnh sư bá!
_Lãnh sư thúc!
_Lãnh Đường Chủ may mà có người giải vây kịp lúc! nơi này đã bị yểm chú,Cát Đường Chủ vẫn còn bị vây hãm trong trận ma pháp kỳ quái.
Mộ Tuyết ngỡ ngàng nhìn mặt đệ tử A,đệ tử B,C,D! đều lạ hoắc! nhưng nhận ra hình thêu trước ngực họ.
_Là đệ tử của Ngọc Kiếm Đường và Hoa Dược Đường.
Mộ Tuyết thân là trưởng bối nên lên tiếng chấn tỉnh nhóm đệ tử.
_Ở đây là rừng Chiêu Hồn có nhiều chướng độc,các ngươi không nên ở lại lâu,ta tạo kết giới bảo vệ cho các ngươi,cứ theo đóm lửa này mà chạy khỏi đây,bên ngoài có Triệu Đường chủ tiếp ứng.
Mũi Trâu giơ tay che miệng mình lại.
_"Á! lời thoại này! đâu phải mình nói ra chứ! sao sao lại như vậy! ?Miệng mình tự nói ,chân tự đi sao hả?"
Cử chỉ lời nói của Mũi Trâu bây giờ như đang bị ai đó điều khiển vậy,cô chỉ là nương theo mà làm,suy nghĩ độc lập với Lãnh Mộ Tuyết.
"_Rừng Chiêu Hồn?Là nơi mà Lãnh Mộ Tuyết bị trọng thương bỏ mạng mà ,Lẽ nào Lãnh Mộ Tuyết đang cho mình xem lại ký ức của y?"
Mộ Tuyết chạy đi sâu vào rừng thì thấy Cát Danh Kỳ đang bị vây quanh bởi nhiều Quỷ hồn mang độc khí,có cả trăm con ,bay vật vờ không ngừng nhả khói độc.
Mộ Tuyết phát