Mũi Trâu không thể tin vào sự thật là mình lại trở về Địa Phủ.
_Tôi lại chết rồi sao?
Trợ Lý thần chết liếc mắt nhìn vào bàn làm việc chất đầy sổ sách.
_Chưa kịp chết đã bị Phán Quan kéo về!.
cô nên biết ơn Phán Quan nhà ta ra tay chuẩn xác lôi hồn của cô ra khỏi Lãnh Mộ Tuyết nếu không hồn phách của cô đã bị Khiêm Lăng Thành đánh tan thành bụi.
Mũi Trâu chớp chớp mắt.
_Sao,sao,sao các người biết diễn biến của ta ở nơi đó hả?
Từ phía sau bức tường sách trên bàn làm việc vọng ra giọng nói ồn ồn.
_Ở đây ta có Nguyệt Quang Kính !
Mũi Trâu nổi nóng quát lên.
_Tôi cốc cần biết ông có cái khỉ gì!.
đưa tôi trở lại đó mau!
Phán Quan hừ một tiếng ngạc nhiên.
_Ở đó cô bị trùng sinh trong cơ thể của đàn ông ,không sợ sao?Không lấy được chồng đâu đấy.
_Hừm,mặc xác tôi! đưa tôi về đó ngay!.
"Mình kiếp này đã xác định ế thiên Thu rồi sợ gì thân xác nam nhân!.
Tử Lăng đang ở trong tình thế nguy hiểm ,mình không thể bỏ lại hắn! "
Nhưng tên Phán Quan lại nói.
_Không được! ta đã tìm ra cơ hội cho cô được đi đầu thai rồi!.
đi đầu thai làm lại con người mới hoàn toàn! lần này vui rồi nhé.
!
Mũi Trâu trợn mắt
_Ông có bị điếc không!.
tôi bảo là đưa tôi trở lại thân thể của Lãnh Mộ Tuyết! có nghe không hả?
Trợ Lý thần chết nói
_Không còn kịp nữa!.
Mũi Trâu run lên
_Tại sao?
_Khi cô rời khỏi xác của Lãnh Mộ Tuyết thì có rất nhiều chuyện ở đó vẫn tiếp tục diễn ra! cô không thể trở lại!.
Mũi Trâu nắm chặt hai tay ,cúi gầm mặt ,chẳng hiểu sao lại nghĩ đến Hoả Lôi ,muốn triệu hồi Hoả Lôi.
_Xoẹt! xoẹt!
_Choang!
Một đốm ánh sáng đỏ xuất hiện lơ lửng ở trước mặt Mũi Trâu,kèm theo ánh chớp xoẹt xoẹt của tia điện màu tím.
Trợ Lý Thần Chết há hốc mồm đứng cứng đơ,còn ở cái khe giữa các chồng sách trên bàn làm việc lại có một con mắt nhỏ ghé vào chớp chớp.
_Hoả Lôi!
Hoả Lôi theo lệnh triệu hồi của Mũi Trâu xuyên cả không gian mà đến Địa Phủ Hiện Đại.
Cô cầm thanh kiếm rít lên từng chữ.
_Đưa tôi về đó nếu không tôi quậy tung Địa Phủ này!.
Cô liếc nhìn tên Trợ Lý,hắn đưa tay chỉ thẳng vào bàn làm việc.
_Là do hắn làm sai!.
cô cứ tìm hắn!.
Mũi Trâu vung kiếm chém xuống ,luồng linh khí bay ra chặt gãy cái bàn to lớn thành hai khúc ngã phân ra hai bên,sổ sách bay đi tránh né, lơ lửng chỗ khác như những cánh chim.
Phía sau là Một Cái ghế xoay thuộc dạng ghế văn phòng, không có người ngồi,tự động di chuyển về hướng cửa lớn.
Mũi Trâu ngạc nhiên nhìn kỹ lại thì thấy ở phía dưới chân ghế lú ra một cái mông nhỏ xíu,liền đi đến dùng tay quẳng cái ghế ngã sang một bên xem thử là cái gì.
_Hước!.
_Tèng téng teng!
Tên Phán Quan lộ diện.
Là một cậu bé tầm bốn,năm tuổi mặc bộ véston màu đen,đầu trọc lóc,mặt phúng phính như bánh bao,một tay cầm ly trà sữa,một tay cầm quyển Đoreamon ,miệng còn gặm cái bánh hamburger ,cậu ta quỳ chổng mông dùng hai cùi chỏ và đầu gối di chuyển dưới cái ghế.
_Xin xin chào! hề hề!
_Ai.
.
ai! ai! đây?
Trợ Lý bậm môi mếu máu
_Phán Quan nhà ta! cháu ngoại của Diêm Vương đã hơn hai ngàn năm tuổi !.
đang thực tập làm Phán Quan!.
hic!.
xin tha mạng!.
Mũi Trâu nghe xong muốn rụng rời,mặt hầm hầm nắm lấy lưng áo của Phán Quan xách lên ,cô quỳ một chân còn một chân làm điểm tựa đặt bé Phán Quan nằm sấp lên vỗ bốp bốp vào mông cậu ta.
_Grừ! hạnh phúc của bà đây bị hủy vào tay một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thế này à!.
lì nè hư nè!.
_Á! ta á!.
ta là Phán Quan đó! ta còn lớn tuổi hơn cô đó!.
thả ra thả ra!.
Trợ Lý!.
_Grừ!.
mau đưa bà về thân xác của Mộ Tuyết ngay!.
không bà đánh cho sưng mông ra!.
_Không được! ta đã xin một vé cho cô đầu thai rồi để sửa lỗi lầm ! giờ không thể đổi!.
trừ phi!.
_Trừ phi cái gì?
_Trừ phi cô chịu ấn tay vào khế ước cam kết không truy cứu chuyện ta nhầm lẫn nữa!.
_Hừ! khế ước đâu! ?
Bé Phán Quan nhỏm dậy búng tay,tức thì một khế ước hiện ra.
_Đây,cô ấn tay vào là không thể thay đổi nữa!.
suy nghĩ kỹ nha! vì ở Thời Chiến Tru Tiên không có Địa Phủ hiện đại như ở đây đâu! cô mà chết chỉ tan thành sương khói! đời đời trôi nổi!.
không thể luân hồi!
Mũi Trâu không do dự ấn tay vào
_Không được ở bên cạnh người mình yêu