Bốn năm trước!.
.
Khiêm Lăng Thành bay đến Tô Hà một mình tàn sát cả Trường Bạch Tiên Môn,phá hủy chính Điện Trường Bạch ,Tinh Quân Tông Chủ nhận được truyền tin vội chia đệ tử Trường Bạch Môn thành hai toán,một toán theo y về Môn phái,một toán theo Hàn Tiếu tiếp tục cùng quần hùng ngăn cản Ma Tộc.
Tinh Quân quay về nhác thấy Khiêm Lăng Thành ung dung ngồi trên mái nhà của một trong các biệt viện Trường Bạch Tiên Môn,xung quanh hoang tàn đổ nát,xác của các đệ tử nằm la liệt không nguyên vẹn thì như phát điên,hắn hạ kiếm tung chưởng liên tục tấn công về phía Khiêm Lăng Thành.
_ Ác Quỷ ngươi có lai lịch gì !.
dám giết người phá Sơn Môn của Trường Bạch Tiên Phái ta!.
yaaaa!.
_Ầm!.
.
Khói bụi mù mịt tung lên,biệt viện bị đánh lủng lổ chổ,một bên mái nát vụn ,khi bụi lắng xuống thì hàng ngàn con bọ cạp ánh sáng đỏ hiện ra bâu vào những đệ tử Trường Bạch Tiên Môn ,đồng lúc một nhát bổ ánh sáng đỏ từ trên không bổ xuống đầu Tinh Quân Tông chủ,hắn liền triệu hồi thần võ là một thanh kiếm phát ra linh khí xanh lơ đỡ lại.
Khiêm Lăng Thành từ trên cao bay hạ xuống ngang tầm với Tinh Quân Tông chủ,ha ha cười lớn.
_Tinh Quân đã lâu không gặp!.
Sắc mặt của Tinh Quân Tông chủ tái ngắt
_Ngươi!.
ngươi!.
sao ngươi có thể hồi sinh!.
_Á! á!.
Tông chủ cứu mạng! aaa!
Những đệ tử ngự kiếm bị Huyết Giáp cắn đốt nghiêng ngã ,rời kiếm rơi xuống,chết hơn trăm người,những người còn lại hoảng loạn đánh bùa chú ,linh lực bay loạn xạ.
Khiêm Lăng Thành không muốn ôn chuyện cũ,vung kiếm tấn công ,mỗi đường kiếm đánh ra dù cho Tinh Quân có né kịp thì cũng trúng các đệ tử xung quanh ,đều có kẻ chết.
Năng lực chênh lệch nên không lâu Tinh Quân Tông chủ cũng bị thương rơi xuống đất ,Khiêm Lăng Thành thả ra thêm ngàn con bò cạp Huyết Giáp bu lấy người Tinh Quân mà cắn đốt.
_Á!.
á!
Thoáng cái hắn chỉ trơ còn xương trắng
Khiêm Lăng Thành đứng giữa khung cảnh đổ nát cất tiếng cười ma mãnh ,khoái trá.
Khiêm Tử Lăng ngự kiếm bay đến ,y hạ xuống đứng phía sau Khiêm Lăng Thành,vẻ mặt vặn vẹo khó tả,trong lòng rối như tơ vò.
_Cha!
Khiêm Lăng Thành quay lại,nhìn thấy một người giống hệt mình ,tay cầm thần kiếm Huyền Võ phát linh khí màu trắng,y vẻ mặt lạnh lùng nhếch một bên mép cười khẩy.
_Hừ!.
đã lớn như thế rồi!.
nhưng dòng máu không thuần!.
nhiễm bẩn !.
ngươi đúng ra là không nên có mặt trên đời này!
Một câu nói có tính sát thương như ngàn mũi tên đâm vào tim Tử Lăng khiến y mở to mắt đồng tử thoáng co rút,sau đó chuyển vẻ mặt sang giận dữ đỏ gắt,nghiến răng nói.
_Hừm!.
kẻ điều khiển rối!.
.
Khiêm Tử Lăng vung kiếm đánh tới một căn nhà khiến cho nó vỡ tung ,tức thì một người mặc áo choàng đen đeo mặt nạ ngự kiếm bay lên cao.
_Ha ha ha!.
ngươi cũng sáng mắt đấy Khiêm Tử Lăng!.
_Hừ!.
tiểu nhân bỉ ổi linh lực kém chỉ biết điều khiển con rối thay mình chiến đấu!.
hôm nay ta sẽ lột mặt nạ của ngươi ! yaaa!
_Hừm! đánh thắng Cha của ngươi đi đã!.
Khiêm Lăng Thành!.
giết.
Hắn đưa tay vận linh lực điểm chú,tức thì Khiêm Lăng Thành tấn công Tử Lăng.
Thật ra con rối của Nhục Thể Hình Nhân Chú chỉ mang theo thù hận của chính chủ ,tâm trí hoàn toàn bị kẻ điều khiển thao túng,cho nên những lời con rối nói ra phần lớn chính là lời nói của kẻ điều khiển,ít có con rối nào chống lại được chủ nhân của mình mà tự suy nghĩ,nói cách khác Khiêm Lăng Thành chỉ hồi sinh một nửa.
Khiêm Tử Lăng không thể xuống tay đánh Cha mình dù biết đó chỉ là con rối,chiêu thức của y đánh ra không hoàn toàn vận hết linh lực,không có sức tấn công chỉ toàn đỡ đòn phòng thủ.
Còn Khiêm Lăng Thành thì ma tính chiếm hết tâm trí ,một chiêu xuất ra chỉ muốn đưa Tử Lăng vào con đường chết.
Đánh suốt một ngày Khiêm Lăng Thành không hề hấn gì ngược lại Tử Lăng thương tích đầy người,Huyền Kiếm trong tay y run lên bần bật nó cũng đã kiệt sức.
Tử Lăng phun ra một búng máu ,chống mũi kiếm ,quỳ một chân trên đất ,tay ôm bụng che vết thương khá lớn.
Kẻ điều khiển rối khoái chí cười lớn
_Khiêm Tử Lăng ngươi cũng có ngày này! ngươi và tên Lãnh Mộ Tuyết đáng ra là phải chết từ năm năm trước!.
nếu không có tên Tạ Quang Hành ngăn cản thì kế hoạch của ta đã thành công rồi.
Tử Lăng trợn mắt không giấu vẻ kinh ngạc
_Năm năm trước ! ngươi đã có ý đồ giết ta và Mộ Tuyết! hừ! ngươi rốt cuộc là ai?
_Ha ha ha! dù sao thì ngươi cũng sắp chết rồi!.
ta không ngại cho ngươi xem mặt !.
Hắn từ từ tháo mặt nạ xuống.
Tử Lăng há hốc miệng
_Là ngươi?Sao có thể là ngươi?không thể nào!.
_Ha ha ha!.
tên Lãnh Mộ Tuyết lúc ở rừng Chiêu Hồn cũng có vẻ mặt như vậy! há! ta không ngờ hắn cũng lớn mạng thật! bị thương nặng như vậy mà lại không chết!.
nhưng tiếc thay! bây giờ cũng đã chết dưới tay Cha của ngươi!.
sao hả người mình yêu thương nhất bị Cha của mình giết hại cảm giác thế nào?Trả thù cho hắn đi chứ!.
không phải ngươi đã từng nói với ta! ngươi yêu Lãnh Mộ Tuyết hay sao! đồ Đoạn Tụ đáng nguyền rủa! các ngươi xem ta là gì hả?hừ!
Tử Lăng chập choạng đứng lên
_Là ta có lỗi với ngươi!.
ta không can đảm từ hôn!