Bảo Liên cõng theo Bạch Diễn Tình ngự kiếm bay suốt mấy ngày mấy đêm cuối cùng cũng về đến Long Sơn Đỉnh,vì đệ tử canh gác ở Bách Kiếm Môn chưa ai từng gặp qua vị Bảo Liên Chân Nhân này lần nào cho nên đã xem như Y tự ý đột nhập Sơn Trang,liền bao vây tứ phía.
Đệ tử A:
_Tên kia ngươi là ai,dám tự ý đột nhập vào Bách Kiếm Môn hả? Ôi trời nhìn cái mặt của hắn kìa như hai cái bánh bao hấp....
Đệ tử B:
_Để ta khai nhãn xem liệu Hắn có phải là Cóc tinh biến hình không?Chứ nam nhân nào lại có thân hình cân đối,mắt mũi thanh tú mà phùng má to đến như vậy,chắc là Hắn đang ngậm độc trong miệng.
Đệ tử C:
_Nhìn xem hắn còn cõng theo đồng bọn nữa kìa,sao hắn ta lại im lắng thế kia!cẩn thận hắn dường như hắn ....vờ ngủ để bọn ta mất cảnh giác đó.
Đệ tử D:
_Ô hay....tóc tai rũ rượi,y phục rách nát,lại còn máu me loang lổ như thế thì ngủ nổi gì ,ta thấy hắn giống xác chết hơn....hừ tên Bánh Bao kia có phải ngươi đã giết hắn rồi mang xác đến đây để.....vu oan cho Bách Kiếm Môn ta....?sao không lên tiếng hả...bị bọn ta nói đúng rồi chứ gì?
Từ nãy đến giờ Bảo Liên đang cố kiềm chế cảm xúc,Y cắn chặt môi để không bùng nổ cơn giận khi nghe liên tục những câu chê bai,dè bĩu,phỏng đoán vô lý của cái bọn hậu bối ngáo ngơ .
_Grừ....sao Bách Kiếm Sơn Trang lại tuyển được một đám đệ tử đầu người óc heo như vậy chứ?Bọn tiểu tử các ngươi nha đúng là ếch ngồi đáy giếng,mặt mũi như mèo như chuột....Lão nạp đây chính là Bảo Sơn Chân Nhân....hừ....
Một tên đệ tử khác lên tiếng:
_Xừ...đệ tử trên dưới Bách Kiếm Môn ai mà chẳng biết vị Sư Thúc Tổ tu luyện ở Bảo Sơn Đỉnh là một vị Hoà Thượng ,ngươi nha mặt non nớt như chồi mới nảy mầm,mũi vắt chưa sạch đoán chừng cũng khoảng mười bảy mười tám tuổi thôi,còm dám mạo danh Sư Thúc Tổ của bọn ta à....huynh đệ tỷ muội ....đánh cho tên mạo danh này một trận nhừ tử rồi đuổi cổ hắn xuống núi đi....
Bảo Liên nổi nóng vừa cõng Bạch Diễn Tình một tay,một tay còn lại đánh phủ đầu bọn tiểu bối.
_Yaaaaa....để lão nạp thay Sư Tôn của các ngươi dạy các ngươi một trận.....
_bốp...bốp...!Cốc...cốc...cốc...
_Ái da....úi...da.....bể đầu ta rồi....aaaa...
Chỉ trong nháy mắt cả trăm tên đệ tử ôm đầu ôm bụng ôm lưng nằm lăn lộn trên đất kêu chí choé.
_Hừm ....ai to gan dám xông vào Bách Kiếm Sơn Trang...yaaa.....
Ngô Đường Chủ xuất hiện đánh nhau với Bảo Liên vài chiêu ,bị Bảo Liên tống một chưởng đẩy cả người trượt dài gần đến cửa Chính Viện.Đôi bàn tay tiếp chưởng của Ngô Đường Chủ đau buốt ,khẽ run lên ,Y định tâm lại nhìn vào Bảo Liên thì nhận ra ngay.
_Ơ ...đây không phải là Bảo Liên Sư Thúc hay sao?
Bảo Liên nhếch mép cười khẩy.
_Hừ ...cuối cùng cũng có tên nhận ra ta....ớ ...vô lý vì sao ngươi nhận ra ta hả?ta đã rời Long Sơn từ khi còn rất trẻ cơ....tiểu tử ngươi là ai đây?
Ngô Đường Chủ thi lễ nói.
_Sư Thúc không nhớ tên tiểu tử mũi đỏ hay chạy trốn sau lưng Tạ Quang Hành sư huynh sao?
Bảo Liên mắt sáng ngời lên.
_Ố ....là tên khỉ mũi đỏ đệ tử của Nhiếp Trưởng Lão....ha ha ha ....!không ngờ bây giờ ngươi lại râu tóc bờm xờm thế này ....nhìn y phục của ngươi ....đã là Đường Chủ rồi hả?
_Dạ...lúc xưa ta là Trưởng Lão phụ trách dạy đám đệ tử mới nhập môn ....từ khi tên Triệu Tử Nhẫn bị Lãnh Mộ Tuyết thanh lý môn hộ nên ta tạm thay thế hắn chấp chưởng Thiết Đường .
_Ừm...nhưng mà tại sao ngươi lại nhận ra ta,ta đã cãi lão hoàn đồng ,trẻ hơn xưa đẹp hơn xưa rồi mà?
_Khục,khục....
_Trời...dung mạo như vậy mà nghĩ rằng đẹp....hí hí....
_Ở Bảo Sơn không có gương sao nhỉ...hihihi....
Tiếng nhịn cười len lỏi đâu đó trong đám đệ tử tiểu bối,ngay cả Ngô Đường Chủ cũng nghe thấy ,sợ đám đệ tử lại bị đánh nên Y ra lệnh cho bọn họ giải tán,và ân cần mời Bảo Liên vào trong Đại Sảnh Chính Viện.
_Dung mạo của Sư Thúc có chút thay đổi nhưng ta vẫn nhận ra được,hai bên má của Sư Thúc phồng lên cũng giống như lúc xưa Sư Thúc ngậm một lúc hai cái bánh bao vào miệng thôi hà....Hước...
Vừa nói xong Ngô Đường Chủ cảm giác ớn lạnh sau gáy ,ngoái nhìn lại Bảo Liên đã thấy mặt vị Chân Nhân này đen hơn lọ nồi,hai mắt liếc xéo Y vô cùng bén .
_Lâu rồi không có ai véo mũi ngươi hả?
Ngô Đường Chủ nuốt khan,cười gượng
_Ực....hề hề ...
Bảo Liên vẫn cõng Bạch Diễn Tình trên vai,Y đứng giữa Đại Sảnh ngoái nhìn tám phương ,bốn hướng,vẻ mặt trầm tư.
_Đại Sảnh Chánh Viện thay đổi nhiều rồi...
_Sư Thúc đến muộn ....tháng trước nó vẫn giữ được dáng vẻ của năm xưa nhưng đã bị Tạ Kiều Lam đánh phá ,hư hỏng khắp nơi,ta và các đường chủ trưởng lão khác đã hợp sức khôi phục lại theo trí nhớ ,nhưng vẫn không giống như lúc đầu.
_Hừm...lại là tên Ác Quỷ đó.....hước...!ác ..ác quỷ...
Bảo Liên chợt nhớ ra nguyên nhân vì sao mình trở về Long Sơn,vội nói.
_Tông Chủ của các ngươi đâu ,mau gọi hắn ra đây,triệu hết các đường chủ trưởng lão đến Chính Viện gấp.....đại sự sắp xảy ra rồi.....
Ngô Đường Chủ cũng ngạc nhiên
_Đại sự gì ạ?Tông Chủ bị trọng thương vẫn còn ở trong động Tu Linh luyện công điều tức,Tông Chủ phu nhân đã tiếp nhận Hoa Dược Đường đang điều chế thuốc cho Sơn Trang.
_Đông ...Đông Kỳ Vân đâu...hắn đã về đến đây chưa?
_Từ khi Đông Quản Sự đưa theo Tiền Tông Chủ Lãnh Mộ Tuyết đến Bảo Sơn Hắn không hề về đây.
_Hả?cái tên khỉ này hắn không chạy về Long Sơn trốn đi còn chạy loạn đi đâu rồi?Tất cả cũng tại ngươi đồ Hồ Ly mắc dịch!
_Sư Thúc hắn là.....Bạch Diễn Tình sao?
_Hừ....đừng nói nhiều nữa ....chỗ ở của ta năm xưa vẫn còn giữ nguyên chứ?
_Dạ dạ....ngôi nhà gỗ của Sư Thúc ở cánh rừng sau Trúc Thanh Đường vẫn giữ nguyên ạ....
_Ta mang hắn đến đó trị thương,ngươi mau triệu tập hết tất cả người của Bách Kiếm Môn đến Chính Viện.....ta có chuyện muốn nói...
_Dạ ....
.....
Bạch Diễn Tình sau khi được Bảo Liên rót linh lực điều trị ,tình trạng của hắn cũng ổn định lại,nhưng vẫn nằm mê man,vẻ mặt nhăn nhó thống khổ.Bảo Liên khoanh tay trước ngực đứng nhìn Bạch Diễn Tình mà chau mài chun mũi.
_Hừ...thương thế cũng tạm ổn,cớ sao ngươi vẫn nhăn nhó thế kia....mau mau mà tỉnh lại đi,tên tiểu tử Hạc giấy đã bị ngươi quăng đi mất đâu rồi kìa,ngươi mà không tỉnh lại thì chẳng có ai rảnh rỗi để đi tìm hắn về đây đâu à?
Bổng dưng Bạch Diễn Tình từ trong cơn mê mang hét toáng lên,vang dội cả núi rừng ở Trúc Thanh Đường.
_Ma Tôn ...aaaaaaaa......
Tiếng hét làm cho đệ tử ở Trúc Thanh Đường giật cả mình,ngơ ngác nhìn nhau.
_Ối a ....cái vị Hồ Ly Tiên kia đã bị Sư Thúc Tổ làm gì rồi a?
_Tiếng hét thảm quá....lẽ nào....
_Lẽ nào cái gì chứ?
_Lẽ nào ....vì trông thấy dung mạo của Sư Thúc Tổ quá buồn cười mà Y kinh hãi hét lên.
_Ngươi đúng là điên....dung mạo buồn cười thì phải cười chứ,cớ sao lại hét lên thê lương như thế.
Lúc này Đặng Tâm đi đến
_Các ngươi không nghe lệnh triệu tập hay sao,còn đứng đây lo chuyện bao đồng,chuyện của các Tiền Bối không phải ai cũng có thể bình luận,đi mau.
_Ơ...dạ tuân lệnh....
Bọn đệ tử lắm lét cúi đầu đi một nước,còn Đặng Tâm thì hướng mắt nhìn về cánh rừng trúc sau hậu viện,vẻ mặt ưu tư.
_Sư Tôn người bây giờ đang ở đâu?
Bảo Liên giật bấn người một tay đưa lên ôm ngực, một tay chống vào cột nhà,vẻ mặt sững sờ như một đứa trẻ con bị đọa ma.
_Hú vía!...hơ ...hơ....grừ....Cái tên Hồ Ly chết dịch,ngươi phát điên rồi sao,tự dưng lại hét lên như thế hả?
Bạch Diễn Tình hét lên xong lại nằm im thinh thích trên giường,gương mặt thanh tú trắng ngần như đậu hủ đã ửng đỏ,túa ra mồ hôi lấm tấm.
_Hừm...ta mặc kệ ngươi phát điên phát khùng...ta phải ra Chính Viện rồi....
Nói xong Bảo Liên quay quắt bỏ ra khỏi nhà gỗ để lại một mình Bạch Diễn Tình nằm trên giường.
Nơi sân Chính Viện đã tập hợp nhiều đệ tử và đường chủ, trưởng lão ,mọi người đều có cùng một vẻ mặt lo lắng,vì chẳng biết vị Sư Thúc Tổ này sẽ thông báo tin tức gì đây,có vẻ rất quan trọng.
Bảo Liên dùng thuật dịch chuyển cũng vừa đi đến đứng ở đầu bậc thang gần cửa Đại Sảnh Chính Viện ,vừa nhìn thấy Y mọi người trên dưới đều thủ lễ chào.
_Sư Thúc Tổ!
_Ầy...miễn đi miễn đi....hôm nay ta triệu tập các ngươi đến đây là muốn các ngươi cùng hợp sức kiến tạo lại hệ thống kết giới bao bộc Long Sơn Đỉnh này.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau,Ngô Đường Chủ nói.
_Sư Thúc,kết giới bảo vệ Long Sơn Đỉnh là do các Tiền Tông Chủ,đường chủ năm xưa cùng nhau thiết lập,tâm pháp khai triển trận chỉ truyền cho Tông Chủ đương nhiệm,việc tu bổ cũng cần phải hỏi qua ý kiến của Tông Chủ.
Bảo Liên cười khẩy
_Năm xưa ta cũng là một trong những người thiết lập ra kết giới này đó,việc phân bố bối cục trận pháp không lẽ lại không nắm rõ hơn tên tiểu tử Cát Danh Kỳ à?
_Ơ...đệ tử không phải ý đó....
_Hừm....các ngươi không ngạc nhiên tại sao ta lại rời bỏ Bảo Sơn à?Ma Tôn hồi sinh rồi,Thiên Oán ở Bảo Sơn Đỉnh đã bị mở ra.Nếu Bách Kiếm Môn không mau chuẩn bị thì khi Nhân giới đối đầu Lệ Quỷ Địa Ngục chỉ có con đường chết.
Tất cả nhìn nhau ngơ ngác.
_Thiên Oán sao?
_Thiên Oán là gì?có như Hố Hoả Diễm không?
_Lệ Quỷ Địa Ngục nghe nói là rất đáng sợ...
_Ma Tôn không phải là đã bị tiêu diệt từ hơn ngàn năm trước rồi hay sao,hắn tự bạo diệt thân ,máu thịt của hắn còn văng khắp Ma Vực,sao có thể hồi sinh?
Diệp Thiên Thanh nói
_Ma Tôn là Quỷ cấp Tuyệt Đại sao?Hắn có lợi hại như Tạ Kiều Lam không?
Bảo Liên chau mài cười gượng
_Ma Tôn chính là Dị Thần, năm xưa khi Tam giới giao tranh,một mình Hắn đơn độc đấu với Tu Nhân và Tiên Nhân ,đánh đến Tiên Nhân cũng bỏ chạy về Tiên Giới.Ngươi nghĩ xem hắn có lợi hại không?Một khối Huyết Thạch mà hắn để lại trấn giữ Ma Vực có khả năng thanh trừng một nửa Tiên khí thì ma lực trong người của hắn cường hãn đến độ nào.
Mọi người sợ run ra mặt,lo lắng nhìn nhau.
_Trời ơi tên Tạ Kiều Lam đã khó đối phó rồi,Ma Tôn còn lợi hại gấp trăm,chúng ta đối phó sao đây?
_Ma Tôn năm xưa là muốn Diệt Thế nên mới gây chiến với Tiên Giới và Nhân Giới,hic ....sợ quá....
Bảo Liên thấy mọi người lao nhao thì lên tiếng.
_Thôi thôi...đừng loạn cào cào lên như thế...bây giờ tên tiểu tử Cát Danh Kỳ bị thương rồi nên ta sẽ là người khởi động kết giới,cần một số người mang linh đan cấp Hoàng Kim,Bạch Kim hỗ trợ rót linh lực,một số người đưa dân thường của Long Sơn trấn tụ tập về Long Sơn Đỉnh,kết giới này chỉ phát huy ở Long Sơn Đỉnh thôi không bao bọc hết toàn trấn...Còn Tiểu nha đầu này là ai đây?
Diệp Thiên Thanh thi lễ nói
_Dạ đệ tử là phu nhân của Cát Tông Chủ tên gọi là Diệp Thiên Thanh.
_Ừm...ta nghe nói ngươi là người đang chấp chưởng Hoa Dược Đường....vậy ngươi phụ trách luyện hồi lực đan đi,trận chiến này sẽ dùng đến khá nhiều đó...
_Dạ....
Bảo Liên nhìn về phía Động Tu Linh thở dài
_Nếu Nhân Giới bị tiêu diệt hi vọng ở trong đó sẽ có một đường dẫn đến Tiên Môn....
.......
Đông Kỳ Vân bị yểm chú đơ cứng tay chân
quăng bay đến một khu rừng ở lân cận Bảo Sơn ,hắn không thể cử động , nhưng có thể điều tức linh lực chạy quanh thân ,qua mấy ngày thì hắn cũng giải xong chú yểm nhưng cả người lại mất đi sức lực chỉ