Ngày đó Giang Tiểu Bạch lần đầu tiên ăn ba bát cháo, sau đó vẫn muốn ăn, Tiêu Túc không đồng ý, lo cô ăn một lần ăn quá nhiều, sẽ bể bụng, cho nên thế nào cũng không đồng ý.
Thế là Giang Tiểu Bạch tức giận không quan tâm đến anh.
Tức hơn chính là Tiêu Túc không để cô ăn cháo tiếp thì thôi, thế mà còn cảm thấy cô ăn quá nhiều, yêu cầu cô đi dạo một chút.
Ha ha ha, Giang Tiểu Bạch thật sự muốn đánh vào mặt anh, mình bị anh giày vò thành kiểu gì bản thân anh không biết sao? Bây giờ bắt cô đi dạo một chút? Vậy đôi chân của cô phải nghe lời đi dạo?
“Em không đi” Giang Tiểu Bạch quay mặt sang chỗ khác: “Em ăn chưa no, không có sức.”
Tiêu Túc lại cau mày: “Tiểu Bạch, đừng càn quấy, hôm nay em ăn quá nhiều”
“Em ăn nhiều khi nào? Em đói bụng, huống chỉ ba bát cháo mà thôi, tiêu hóa rất nhanh”
Nói xong, lông mày Giang Tiểu Bạch chớp chớp, giống như nghĩ đến gì đó, vươn tay với Tiêu Túc: “Muốn em ra ngoài cũng được, chân em không đi được, anh cống em nhé?”
“Cõng?”
“Đúng” Giang Tiểu Bạch gật đầu, cười khẽ: “Không phải anh bảo em đi dạo cho tiêu sao? Nhưng em không đi được, cho nên anh cõng em đi, chuyện này không phải giống nhau sao?”
Tiêu Túc: “Anh cống em đi dạo cho tiêu?
Tiêu Túc lần đầu tiên nghe được câu hoang đường như thế, anh cõng Tiểu Bạch, người sử dụng sức là anh, mà Giang Tiểu Bạch chính là chuyển từ nơi không chuyển động sang một người đi lại được.
Nói thẳng một chút, chính là chuyển sang nơi khác tiếp tục nằm.
Tiêu Túc biết cô nhóc này đang giận anh từ đêm qua, cho nên muốn làm trái lời anh mà thôi.
“Có phải anh không đồng ý không?
Giấy cam đoan hôm qua đâu? Lúc này em mới ra yêu cầu nhỏ thôi, thế mà anh nghĩ lâu như vậy?” Giang Tiểu Bạch nhíu mày, bày ra khí thế.
Tiêu Túc nhận lệnh xoay người, đưa lưng cho cô.
“Lên đây, anh dẫn em xuống lầu dạo một vòng”
Nhìn thấy anh khom lưng cõng, Giang Tiểu Bạch vui mừng nhướng