Ngược lại không phải để làm vui lòng họ, Giang Tiểu Bạch đơn thuần muốn làm vậy, dù ba mẹ Tiêu Túc đối xử đặc biệt với cô là đúng, cho nên gặp bọn họ có chút tâm tư, cũng không có gì cả.
Sau khi trang điểm xong, Giang Tiểu Bạch lại bắt đầu lựa quần áo, cuối cùng chọn một bộ váy Lương Nhã Hòa mua cho cô.
Sau đó Giang Tiểu Bạch liền chạy vào nhà bếp giúp đỡ.
“Mẹ”
Lương Nhã Hòa trông thấy Giang Tiểu Bạch đến, đặc biệt lúc nghe thấy tiếng gọi mẹ kia, trong lòng vui vẻ, đôi mắt cười đến híp thành đường thẳng tắp, không ngậm được mồm.
“Tiểu Bạch hả? Mẹ nghe Tiêu Túc nói con vẫn đang ngủ, sao dậy nhanh thế? Nếu mệt thì ngủ chút đi, chờ mẹ nấu cơm xong rồi con lại dậy ăn”
Nghe nói thế, khóe miệng Giang Tiểu Bạch không nhịn được giật giật, Tiêu Túc rác rưởi này lại còn nói cô đang ngủ, một ít chuyện của nam nữ kia gần như là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lại quá rõ ràng.
Nhưng lại nói toạc ra thì sẽ luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ví dụ như bây giờ, cho nên Giang Tiểu Bạch chỉ có thể chuyển chủ đề này đi.
“Mẹ, tối nay mẹ chuẩn bị làm gì đấy? Con đến giúp mẹ”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch bèn xắn tay áo lên, ai biết Lương Nhã Hòa trực tiếp ngăn cản cô: “Không cần không cần, nhà bếp hôm nay là mẹ làm chủ, con đi nghỉ ngơi thêm đi, mẹ làm xong cơm rồi bảo Tiêu Túc gọi con”
“Mẹ, như vậy sao được? Con là con dâu mà, lại không phải tổ tông Tiêu Túc cưới về, việc nhà phải cùng nhau chia sẻ”
“Ai nói không phải?” Lương Nhã Hòa nghe nói, lập tức nhăn mặt: “Có phải thằng nhóc kia ép con tới giúp không? Phải không? Lát nữa mẹ chắc chắn dạy dỗ nó, thằng nhóc thúi này muốn tạo phản à, cô dâu cưới về nhà không thương thì nó muốn làm gì?”
Ngay từ đầu Giang Tiểu Bạch tưởng Lương Nhã Hòa nói đùa, nhưng khi Lương Nhã Hòa xắn tay áo lên, nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng bếp, chuẩn bị tìm con trai mình tính sổ, Giang Tiểu Bạch mới biết được thì ra không phải đùa.
“Mẹ… Mẹ ơi..”
Giang Tiểu Bạch chỉ có thể tranh thủ thời gian đưa tay ngăn bà ấy lại: “Chuyện này không có liên quan tới Tiêu Túc, là tự con muốn giúp, không phải anh ấy bắt con tới đâu”
Nghe nói thế, Lương Nhã Hòa nheo mắt nhìn chằm chằm cô: “Thật à?”
“Thật mà mẹ, con chính là cảm thấy mẹ là người lớn, con là bề dưới nên phải giúp đỡ, không có liên quan tới Tiêu Túc.”
“Không sao không sao” Lương Nhã Hòa hào