Lúc này, một tiếng nói dịu dàng đột nhiên truyền tới.
“Ba, mẹ”
Đường Viên Viên xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, nện bước chân nhỏ tròn trịa ngắn ngủn đi về phía bên này.
Vừa nhìn thấy ánh mắt kia và động tác của cô bé, bà chủ Đường lập tức biết ngay Đường Viên Viên ngủ thiếp đi ở trong nhà người ta, càng thêm lúng túng: “Viên Viên, con bé này, sao lại ngủ ở trong nhà người ta chứ?”
“Không sao, trẻ con không biết gì ngủ chung với nhau thôi mà.”
Một cô bé đáng yêu như Đường Viên Viên làm cho Hàn Minh Thư nghĩ đến dáng vẻ sau này lớn lên của Giá Nhỏ, cô không nỡ để bà chủ Đường trách cô bé bèn mở miệng nói một câu.
Hàn Diệc Thù đi theo Đường Viên Viên tới.
Lúc Tổng giám đốc Đường và bà chủ Đường nhìn thấy Hàn Diệc Thù, biểu cảm đều rất khiếp sợ, thật ra với gen tốt của hai người Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư, sinh ra một đứa con xinh đẹp cũng không có gì là kì lạ.
Nhưng Hàn Diệc Thù lại tựa như một cái khuôn đúc ra với ba cậu bé, quá mức giống nhau.
Thế là trong lúc bất tri bất giác, Bà chủ Đường đã nhìn chằm chằm Hàn Diệc Thù hồi lâu, mãi đến khi Đường Viên Viên kéo tay áo của cô, cô mới hồi phục tỉnh thần lại.
“Dáng vẻ của con trai bà chủ Dạ giống Tổng giám đốc Dạ quá, rất đẹp trai, còn vừa cao vừa gầy, không giống Viên Viên của chúng ta tròn tròn, dáng dấp béo ¡, còn luôn ăn không ngơi miệng.
“Không sao đâu mà” Hàn Minh Thư khẽ cười nói: “Trẻ con hay thèm ăn một chút cũng là chuyện bình thường.
Chờ sau khi trưởng thành rồi, con gái thích chưng diện sẽ biết không nên ăn nhiều.”
“Cô nói cũng đúng.”
“Được rồi, hôm nay chúng tôi cũng đã quấy rầy nhà cô Dạ lâu rồi, phải trở về thôi.
Bà chủ Dạ, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều, Viên Viên thật sự đã làm phiền mọi người rồi.
Bây giờ muộn quá rồi, chúng tôi dẫn cô bé về nhà trước.”
Hàn Minh Thư nháy mắt mấy cái, cười khẽ: “Thật ra không có gì đâu, thêm một đứa trẻ thôi mà có gì đâu mà phiền.
Huống hồ nó chơi với Hàn Diệc Thù nhà tôi rất vui, nếu cô bé muốn ở lại, tôi có thể chuẩn bị phòng mới cho cô bé”
Cái gì? Hai vợ chồng Tập đoàn nhà họ Đường giật mình