Hai vợ chồng bọn họ chỉ có một đứa con gái như vậy, thật sự là cưng chiều cô hết mực.
Còn bên kia, sau khi bọn họ đi rồi thì Hàn Minh Thư bắt đầu hỏi thăm Hàn Diệc Thù.
“Thế nào, có vừa lòng với người bạn chơi mà ba tìm cho con không?”
Nghe nói vậy, Hàn Diệc Thù sửng sốt một chút: “Ba tìm ạ?”
“Đúng vậy, anh ấy nghe nói Tập đoàn nhà họ Đường có một đứa con gái dáng vẻ rất đáng yêu, cho nên bèn giới thiệu cho các con nhận biết, thấy hôm nay con ở với cô bé đó cũng vui vẻ lắm đúng không?”
Thật ra chủ yếu là Hàn Minh Thư thấy Hàn Diệc Thù thật sự rất thích Đoàn Viên Viên nên muốn kể lại chuyện này một chút.
Bình thường hai ba con bọn họ luôn luôn đối nghịch, hi vọng có thể hòa hoãn một chút quan hệ giữa hai người.
Nhưng không ngờ rằng sau khi nói xong, sắc mặt Hàn Diệc Thù lập tức đen lại.
Để ý thấy sắc mặt của cậu bé không đúng, Hàn Minh Thư mới dừng lại, đi đến trước mặt Hàn Diệc Thù vướt đầu cậu: “Con đừng lúc nào cũng đối đầu với ba nữa, anh ấy thật sự rất lo lắng cho con.”
Hàn Diệc Thù không vui nhếch môi, một lúc lâu sau mới nói: ‘Mẹ, ba quan trọng hơn Hàn Diệc Thù đúng không?”
Nghe nói thế, Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, không nghĩ ra phải giải thích vấn đề này với Hàn Diệc Thù như thế nào.
Hàn Diệc Thù lại đẩy tay cô ra, sau đó quay người đi.
Hàn Minh Thư muốn đuổi theo nhưng không đuổi kịp, cũng chính vào lúc này, Hàn Minh Thư mới phát hiện, con của cô thật sự đã trưởng thành.
Hiện tại Hàn Diệc Thù thân cao chân dài, đi rất nhanh, hẳn mấy năm nữa dáng vẻ của cậu bé sẽ cao gần bằng mình.
Cậu bé di truyên gen của Dạ Âu Thần, cho nên Hàn Minh Thư căn bản không thể so chiều cao với cậu.
Nghĩ đến dáng vẻ tức giận khi nãy của cậu bé, Hàn Minh Thư có chút bất đắc dĩ thở dài, xem ra tối hôm nay cô phải tìm cơ hội trò chuyện với Hàn Diệc Thù một chút.
Trước khi đi ngủ, Hàn Diệc