Trước đây, cô bé chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Mặc dù cô bé biết rằng mặt trời sẽ mọc và lặn nhưng mặt trời mọc tượng trưng cho sự khởi đầu của một ngày đối với cô bé, cho thấy mẹ cô bé lại sắp phải đi làm.
Cô bé chưa từng ngờ tới cảnh bình minh lại đẹp đến vậy.
“Có phải nhìn đến choáng váng rồi không?”
Chung Sở Phong đưa tay ra vẫy vây trước mắt Mạnh Khả Phi, thì thào nói: “Lần đầu tiên đến đây anh cũng rất rung động.
Giống như trải nghiệm một phần rất khác của cuộc sống này vậy.”
Trải nghiệm một phần khác của cuộc sống?
Mạnh Khả Phi không trả lời, cô bé nghiêm túc nhìn mặt trời mọc, không dám bỏ sót một chút nào.
Cảnh tượng như vậy, e rằng sau này rất khó gặp lại nữa.
Đường Viên Viên dựa vào người Uất Trì Diệc Thù, vốn dĩ vẫn còn có chút buồn ngủ nhưng sau khi nhìn thấy mặt trời mọc, tất cả sâu ngủ trong người đều chạy mất.
“Anh ơi, mặt trời mọc đẹp quá.”
Cô bé ôm má, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
“Ừ” Uất Trì Diệc Thù liếc nhìn xuống cô bé, đôi má của cô gái nhỏ hiện đây khao khát và đôi mắt to ngấn nước không có một chút màu sắc hỗn tạp.
“Anh ơi, khi Viên Viên lớn lên, anh vấn sẽ cùng “.
lo x 1# em ngắm mặt trời mọc chứ ạ?”: “Vẫn sẽ”
“Sau này vẫn sẽ đến đây xem mặt trời mọc sao? Không biết bình minh ở những nơi khác có đẹp như ở đây không? Anh ơi, nếu có cơ hội thì chúng ta cũng đi ngắm bình minh ở các tỉnh khác nhé?”
“Tỉnh khác?”
“Đúng vậy!” Đường Viên Viên trịnh trọng gật đầu: “Tuy là cùng một mặt trời mọc nhưng ở các tỉnh khác nhau và những địa điểm khác nhau, có Ị”
lẽ sẽ nhìn thấy những góc độ khác nhau Uất Trì Diệc Thù không ngờ cô gái nhỏ lại có nhiều suy nghĩ như vậy trong đầu nhưng nghe cũng khá mới mẻ và thú vị đấy.
“Em nói không sai.
Từ những nơi khác nhau sẽ nhìn thấy mặt trời mợe từ những góc độ khác nhau, còn có tâm trạng ngay lúc đó nữa”
“Vậy sau này anh sẽ đưa Viên Viên đi cùng sao?”
“Đi, đều đi hết” Uất Trì Diệc Thù thở dài, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ đầu nhỏ của Đường Viên Viên, ai bảo cậu cưng chiều cô bé chứ?
“Cảm ơn anh!”
Trong lòng cô gái nhỏ, vô tình