An Thiến không nghĩ tới cậu lại không nể mặt mình như vậy, sắc mặt có hơi khó coi, cuối cùng không nói không rằng mà đi thẳng xuống xe.
“Đợi một chút”
An Thiến xoay người thấy Uất Trì Diệc Thù lấy cái áo khoác lông thú đó trả lại cho cô ta: “Mặc lại đi.”
An Thiến cong môi lên nhận áo khoác lông thú lại.
Đổi chỗ ngồi xong, việc đầu tiên sau khi Uất Trì Diệc Thù ngồi vào vị trí chính là vừa cởi áo khoác lông vũ trên người xuống phủ lên người Đường Viên Viên vừa sửa sang lại đầu tóc bị rối khi ngủ của cô bé.
An Thiến ở phía trước nhìn thấy không nhịn được bĩu môi.
Đến buổi sáng xe cũng đến được đích đến, sau khi xuống cao tốc thì Chung Sở Phong tìm một quán bánh bao sữa đậu nành nóng hổi ngừng lại, sau đó tháo dây an toàn ra.
“Sữa đậu nành và bánh quẩy ở đây trông không tệ, mọi người muốn ăn gì không, mình đi mua”
Đường Viên Viên đã tỉnh ngủ, cô bé xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ngồi dậy nhìn bầu trời sáng choang bên ngoài, cô bé hơi ngạc nhiên: “Đã sáng rồi sao?”
Lúc quần áo trên người trượt xuống Đường Viên Viên mới phát hiện là áo khoác của Uất Trì Diệc Thù, cô bé nhanh chóng giữ cái áo lại trước khi nó rơi xuống đất.
“AnhI”
“Tỉnh ngủ rồi à?”
Giọng Uất Trì Diệc Thù nghe có vẻ hơi khàn khàn, môi mỏng khẽ mở: “Bên ngoài có quán sữa đậu nành, đi xuống uống một ly không?”
Đường Viên Viên nghe thấy sữa đậu nành thì đôi mắt lập tức sáng lên.
“Được”
Từ trước đến nay Đường Viên Viên chưa từng bắt bẻ đồ ăn, mặc dù đa số mọi người sẽ cảm thấy người nghèo mới ă mấy thứ như bánh quẩy sữa đậu nành, ví dụ