Thật ra thì An Thiến không muốn đi, sao mà ăn thứ đó được? Nhưng nơi này chỉ có bốn người, ba người khác đều đi xuống nên nếu chỉ còn lại một mình cô ta thì sẽ trông có vẻ cô †a rất không hợp với mọi người.
“Lát nữa em xuống, các anh đi trước đi”
Sau đó An Thiến lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm.
Sau khi cô ta xác định mình gọn gàng xinh đẹp mới từ từ mở cửa xe.
Cũng chỉ trong mấy giây đó, một cơn gió lạnh thổi qua.
Thiếu chút nữa An Thiến đã bị đông thành tượng đá.
Dù sao cô ta mặc một cái váy ngắn, mặc dù phía trên là áo lông nhưng nửa người dưới lại mặc loại tất chân tương đối mỏng.
Mặc thứ này ở phía Nam thì còn được, nếu đi tới phía Bắc mà mặc vậy thì lực sát thương sẽ ở cấp mười.
An Thiến đứng run rẩy mấy cái trong gió rét, cô ta không nhịn được lại chui vào lại trong xe.
Con mẹ nó lạnh quá.
Cảnh tượng đó bị Chung Sở Phong thấy nên không nhịn được ôm bụng cười to.
“Trời má, cười chết mình rồi, ra Bắc mà mang tất chân, mình phục thật.”
Đường Viên Viên quay đầu lại nói Chung Sở Phong một câu: “Anh Sở Phong, sao anh lại cười? Cậu ấy không phải là em gái anh sao?”
Chung Sở Phong nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, vội vàng cứu vãn hình tượng của mình.
“Thật xin lỗi, vừa rồi anh chỉ không nhịn được chứ không phải cố ý cười em ấy”
“Vậy giờ phải làm sao? Nếu không anh Sở Phong mua sữa đậu nành bánh quẩy về cho cậu ấy ăn đi”
“Chuyện đó còn có thể làm thế nào được đây, chỉ có thể làm như thế thôi.”
Nói xong, Chung Sở Phong lại tiếp lời: “Bọn anh đi ăn trước đây, sau khi ăn xong sẽ mang về cho em.
Dù sao em cũng không xuống được xe, cứ đợi một lát nữa rồi hằng ăn cũng được.
Bây giờ trong xe không lạnh lắm, bọn anh ra ngoài ăn xong trước rồi nói chuyện sau.”
Phía bên này đang nói chuyện thì ở bên kia, Uất Trì Diệc Thù đã gọi chủ quán