Lông mày của Dạ Âu Thần nhướn lên, Lang An lập tức đi qua, Thẩm Cửu nhìn thấy môi của Dạ Âu Thần động đậy, trong mắt Lang An vụt qua một tia kinh
ngạc, nhìn về chỗ Thẩm Cửu đang đứng.
Đụng phải ánh mắt của Lang An, Thẩm Cửu đột nhiên có hơi căng thẳng.
Cô thật ra trong lòng không có suy nghĩ gì, vừa bắt đầu làm trợ lý của anh không được mấy ngày, kết quả lại gây rắc rối.
Rất nhanh Lang An bèn rời khỏi, để lại Dạ Âu Thân và Thẩm Cửu ở lại trong cửa hàng.
Thẩm Cửu biết rắc rối mình gây ra, cô không muốn Dạ Âu Thần giúp mình giải quyết.
Vì thế bước tới nói với người nhân viên: “Xin lỗi, chiếc váy là tôi vô ý làm hỏng, chiếc váy này bao nhiêu tiên, làm phiên cô lấy hóa đơn cho tôi, tôi sẽ trả góp.”
“Trả góp?” Nhân viên cửa hàng chớp chớp mắt, muốn phản kháng, nhưng lại e ngại khí thế trên người Dạ Âu Thần, không dám làm gì cả, chỉ là đáy mắt rõ ràng có cảm xúc không cam tâm.
“Phải, trả góp, tuy tôi bây giờ không trả được, nhưng tóm sẽ có một ngày trả hết, làm phiên cô giúp tôi nói với ông chủ, có được không?”
“Không cân nói đâu?” Tô Mạn Điệp lại chen miệng vào, chế giễu nói: “Chiếc váy này có giá trị 900 triệu, cô trả góp, vậy tôi tính thử theo tiền lương mỗi tháng của cô, cho dù cô không ăn không uống, trả 9 triệu đúng chứ? Cứ tính như thế một năm mới được 108 triệu, cộng thêm lãi, cô phải trả trong 10 năm. Thẩm Cửu, cô cảm thấy không sao, người ta là người làm thuê, cô muốn làm khó người ta?”
Người nhân viên thấy cô ta nói như thế, cũng trở nên khẩn trương: “Tôi đã gọi điện gọi cảnh sát đến rồi, lát nữa có lời gì cô nói với cảnh sát đi!”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, sắc mặt tái nhợt.
“Thẩm Cửu, tên tàn phế đằng sau cô không phải là tổng giám đốc sao? Cô câu xin anh ta đi, bảo anh ta giúp cô trả? Vừa rồi không phải giả bộ rất oai sao?
Bây giờ thế nào không trả được rôi? Thật sự khiến người ta cười ê răng!”
“Chuyện gì vậy? Người đàn ông đó không phải nói mình là Dạ Âu Thần sao? Cậu hai của nhà họ Dạ lại không đền nổi một chiếc váy?”
“Mạo danh chắc luôn.”
“Nhưng khí thế trên người anh ta lớn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống mạo danh.”
“Đơn giản, lên mạng tra thử.”
“Phải, tư liệu của nhà họ Dạ không thể tìm không được, mau tìm thử.”
Khi đám người nhiều chuyện cuối cùng lên google tìm thông tin của Dạ Âu Thần, Lang An trở lại, hơn nữa đằng sau còn có ba người đi theo.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy một người trong số đó thì lập tức đến đón: “Ông chủ, anh cuối cùng cũng đến rồi, vừa rồi có một khách hàng nữ làm hỏng chiếc váy, tôi...”
Ông chủ của cửa hàng không thèm để ý cô ta, vội vàng đi vê phía Dạ Âu Thần, bộ dạng khom người kính cẩn ở trước mặt anh: “Cậu Dạ, sao đến cửa hàng của tôi cũng không báo trước một tiếng? Tôi sẽ gọi người có chuyên môn đến tiếp đãi anh.”
Mọi người xì xâm...
Tô Mạn Điệp có hơi ngạc nhiên chớp chớp mắt, chuyện này là sao?
“Cửa hàng của anh?” Dạ Âu Thần ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Ông chủ cửa hàng bị ánh mắt này dọa sợ ngay cả chân cũng run rẩy, Lang An bước tới đưa một bản hợp đồng cho Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, chuyện anh phân phó đã giải quyết rồi.”
Cằm của Dạ Âu Thần hất lên, Lang An gật đầu, đi đến trước mặt Thẩm Cửu đưa hợp đồng cho cô.
“Cậu Dạ đã mua cả trung tâm thương mại này, đều đứng tên của cô Thẩm, nơi này sau này đều là sản nghiệp của cô Thẩm, thuộc quyền sở hữu của cô Thẩm.”
Môi hơi há ra, thần sắc trong mắt lại không hiểu.
Mọi người sửng sốt!
“Ra tay mua cả trung tâm thương mại? Đây là khu vực phồn hoa nhất Mạc Thành!”
“Vừa rồi ai nói anh ta mạo danh? Còn vu oan người ta không đền nổi!”
“Người phụ nữ bụng to đó, trông như cái lu bạo phát, chắc có mấy đồng tiền nên tưởng mình là trời là đất.”
“Hơn nữa nghe khẩu khí của cô ta khi nói chuyện đi, giống như trước đây là tiểu tam? Sao bây giờ lại có loại người này chứ? Tiểu tam hay ho lắm à mà huênh hoang? Là thế giới này thay đổi hay là tam quan của tôi