Tại sao?
Người đàn ông rõ ràng một giây trước còn lạnh lùng đối với cô như thế, tại sao vào lúc này lại trở nên dịu dàng như thế.
Là cô đang nằm mơ sao?
Hay là?
“Cô Thẩm, cầu xin cô tha cho tôi đi! Tôi thật sự không phải cố ý, bản thân cô cũng biết rõ!” Người nhân viên đó thấy Dạ Âu Thần hỏi Thẩm Cửu, mới biết cô là người có thể làm chủ, lại soạt một cái bò đến bên chân của Thẩm Cửu, ôm lấy bắp chân của cô nước mắt lã chã nói.
Thẩm Cửu đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn cô ta.
Người nhân viên mặt mày đã tràn đầy nước mắt, nức nở nói: “Tôi làm việc ở đây một tháng không được bao nhiêu tiên, tôi còn có con ở nhà đợi đi học, cô Thẩm, cầu xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi”
Nghe thấy tình cảnh của cô ta dường như rất giống với cô trước đây, mỗi tháng không có bao nhiêu lương, nhưng còn phải lo toan cho gia đình, căn bản tiên không có dư.
Cô mím môi, cúi người dỡ cô nhân viên đó lên: “Cô đứng dậy trước đi.”
Người nhân viên lau nước mắt, không bằng lòng đứng dậy.
“Cô đứng dậy trước đi, chuyện này tôi cũng có lỗi, không thể hoàn toàn trách cô.”
“Thật sao cô Thấm? Vậy tôi...”
Thẩm Cửu kéo cô đứng dậy, nhỏ tiếng nói: “Tôi biết công việc đều không dễ làm, cô cũng không cố ý...” Nói đến đây, Thẩm Cửu vô thức nhìn sang Dạ Âu Thần, mặc dù Lang An đã nói trung tâm thương mại đều thuộc về cô, nhưng dù sao vẫn là đồ của Dạ Âu Thần anh.
Cho nên Thẩm Cửu vẫn phải hỏi ý kiến của anh.
Đôi mắt của Dạ Âu Thần giống như hàn băng, lạnh lẽo giống như bộ vest tối màu trên người anh.
“Tự cô giải quyết đi”
Thẩm Cửu sững người, sau đó thấp giọng nói cô ta: “Lần này bỏ qua đi”
Nói xong, Thẩm Cửu lại nhìn Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần hơi híp mắt lại, biểu cảm trên mặt không có thay đổi gì, chắc cũng tán thành với quyết định của cô?
“Cô Thẩm, cô thật sự là người tốt, tôi thay mặt cả gia đình tôi cảm ơn côi!”
Người nhân viên kích động mà rơi nước mắt, suýt nữa ôm châm lấy Thẩm Cửu.
Lần đầu tiên được người khác khen như vậy, Thẩm Cửu có hơi ngại, chỉ có thể xấu hổ mỉm cười: “Không cần cảm ơn tôi, cô đi làm việc đi”
“Được, vậy tôi đi sắp xếp quần áo”
Nói xong, người nhân viên rất nhanh rời khỏi.
Nhân viên vừa rời khỏi, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Người đàn ông như vậy cũng đáng để cô liêu mạng bảo vệ đứa trẻ đó?”
Mới đầu Thẩm Cửu có hơi ngây người, đầu óc chết máy một lúc mới hồi trở lại.
Dạ Âu Thần coi đứa trẻ trong bụng cô là của Lâm Tuấn.
Đúng, dù sao trừ Thẩm Cửu ra, người khác biết cô mang thai đều sẽ cho rằng đó là con của chồng trước của cô - Lâm Tuấn.
Dù sao hai người kết hôn hai năm, mang thai con của anh ta là điều rất bình thường.
Dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến đứa bé Thẩm Cửu đang mang vậy mà là của người xa lạ.
Nghĩ như vậy, miệng của Thẩm Cửu mấp máy, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Bỏ đi.
Cô có thể giải thích cái gì chứ? Nói đứa bé không phải của Lâm Tuấn sao? Vậy là của ai? Chẳng qua sẽ khiến bản thân khó chịu hơn mà thôi.
Nghĩ đến đó, Thẩm Cửu cụp mắt xuống.
“Ngu không ai bằng.” Ngữ điệu của Dạ Âu Thần hơi cao, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười mỉa mai.
Sau đó, không đợi Thẩm Cửu phản ứng, Dạ Âu Thần tự di chuyển chiếc xe lăn đi ra ngoài, Thẩm Cửu khi hoàn hồn lại, Lang An cũng đi theo đẩy anh đi rồi, Thẩm Cửu muốn đuổi theo, nhưng lại phát hiện trên người mình vẫn mặc chiếc váy đó, chỉ đành vội vàng đi vào trong phòng thử đồ thay ra.
Khi bước ra, nhân viên câm một chiếc váy sáng màu khác tới: “Cô Thẩm, cô phải đi tham gia bữa tiệc đúng không? Tôi vừa mới xem rồi, chiếc váy này rất thích hợp với cô.”
“Nhưng tôi..” Thẩm Cửu nhìn phía cửa trống không, trong lòng có hơi lạc lõng, Dạ Âu Thần lần này chắc bỏ cô rời khỏi rồi?
“Cô Thẩm yên tâm, cậu Dạ đối với cô tốt như vậy, chắc chắn đang ở bên ngoài đợi cô, cô thay váy đi.”
Dưới sự khuyên nhủ của nhân viên, Thẩm Cửu chỉ