Thẩm Cửu sẽ không quên những lời Dạ Âu Thần nói với cô.
Ở bên ngoài cô chỉ là trợ lý của anh, nhưng cho dù trở về nhà họ Dạ, cô cũng không phải là vợ của anh.
Những điều này Thẩm Cửu cô đều tự biết rõ.
Cuộc hôn nhân này, vốn dĩ là bị ép buộc.
“Trợ lý?” Chị Tinh lặp lại cách gọi lại thú vị nhìn cô cả nửa ngày, sau đó thở dài: “Cô nói là trợ lý thì là trợ lý, đồ thay xong rồi thì qua đây ngồi đi”
Thẩm Cửu đi qua, chị Tinh bắt đầu làm tóc cho cô.
“Tóc cũng phải làm sao?”
“Đương nhiên, cô như thế này không được.”
Tốc độ của chị Tinh rất nhanh, làm tóc cho cô một lát, để lại hai bên tóc mai.
Tóc của Thẩm Cửu rất đẹp, tóc tơ rất mềm mại, chị Tinh để hai bên tóc mai ôm sát hai gò má, khiến gương mặt của cô thanh thoát hơn, đuôi tóc thì uốn sóng cho cô, thả bồng bềnh.
Sau đó trang điểm.
“Xong.”
Thẩm Cửu ngôi mà sắp ngủ rồi, chị Tinh đột nhiên nhô lên ở trước mặt cô, Thẩm Cửu giật mình, lập tức mở mắt.
Trong gương phản chiếu một cô gái có làn da trắng hồng hào, tóc tai bồng bềnh, môi đỏ như lửa.
Thẩm Cửu bị cô gái này dọa giật mình.
“Sao thế? Có phải bị vẻ đẹp của mình dọa rồi không?” Chị Tinh một tay chống lên mặt bàn, cười như có như không nhìn cô nói.
Thẩm Cửu bước tới gân, nhìn bản thân trong gương, thế nào cũng cảm thấy không chân thực.
Đây thật sự là cô sao?
Cô xinh đẹp như vậy sao?
“Không cần nghi ngờ, đó chính là bản thân cô, ngũ quan của cô rất cân đối, da dẻ cũng tốt, chỉ có điêu cô bình thường không chăm sóc, da có hơi khô, lọ xịt khoáng này cô câm theo, lát nữa cảm thấy da khô thì xịt lên, bình thường mua nhiều mặt nạ dưỡng da cho mình.”
Được chị Tinh nhắc nhở như vậy, Thẩm Cửu có hơi lắp bắp gật đầu: “Được, dạ được.”
“Rất đẹp, Âu Thần lát nữa sẽ thích.”
Lần đầu tiên có người khen cô, Thẩm Cửu lập tức trở nên không được tự nhiên.
Vừa hay lúc này Lang An ở bên ngoài thúc giục, chị Tinh bèn kéo cô đi ra ngoài.
Lang An khi nhìn thấy Thẩm Cửu mà ngây ngốc, chỉ vào cô môi run run cả nửa ngày, cuối cùng nói: “Cậu Dạ đã tỉnh rồi, cô Thẩm, mau đi thôi”
“Ô” Nghe thấy Dạ Âu Thần tỉnh rồi, Thẩm Cửu vô thức trở nên căng thẳng.
Chị Tỉnh cùng cô đi ra ngoài, cửa xe mở ra, Dạ Âu Thần ngồi bên trong, chiếc laptop trước mặt sáng lên, ngón tay thon dài của anh đang múa trên bàn phím, trên tai đeo một chiếc tai nghe, môi thỉnh thoảng mấp máy, dường như đang xử lý công việc.
“Cậu Dạ, xong rồi.” Lang An bước tới thấp giọng nói một câu.
Dạ Âu Thần không có để ý anh ta, nói gì đó với người ở trên laptop, sau khi kết thúc mới tắt máy tính đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về chỗ bọn họ đang đứng.
Ban đầu chỉ là vô thức quay ra nhìn, khi ánh mắt lướt qua Thẩm Cửu, đáy mắt màu đen khẽ vụt qua một tia kinh diễm, có điêu rất nhanh bị che giấu ở đáy mắt, người khác không phát hiện, chị Tinh lại phát hiện rồi, ôm lấy bả vai của Thẩm Cửu: “Như thế nào? Rất đẹp phải không?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu căng thẳng cắn môi dưới.
Sắc môi của cô nhạt, cho nên chị Tinh chọn cho cô một kinh điển nhất, đôi môi có màu sắc giống như trái đào chín mọng, lúc này bị cô cắn in dấu răng, đôi môi anh đào đó dường như có ma lực, khóa chặt ánh mắt của Dạ Âu Thần.
Thẩm Cửu sau khi sửa soạn quả thật đẹp hơn trước, bộ đồ tinh tế làm tôn lên vóc dáng của cô, eo nhỏ ngực to, bộ đồ ôm sát chân của cô, bước trên đôi giày cao gót.
Khí chất có rồi, chỉ là... còn thiếu chút gì đó.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần di chuyển, khi lướt qua đôi môi căng mọng của cô, lát sau mới di chuyển dừng trên mắt của cô.
Dạ Âu Thần nghĩ, anh đại khái biết cô thiếu cái gì.
Khí thế!
Khi ánh mắt của cô nhìn mình thì đều rụt