Nếu như vừa rồi Thẩm Cửu còn tồn tại một chút ít ảo tưởng, lúc này đã bị lời nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần công kích mà một chút cũng không còn. Sắc mặt của cô trắng bệch, ngón tay vô thức siết chặt lại.
“Tôi... tôi không có nghĩ như thế.”
“Vậy sao? Vậy mặt mày vui sướng đó của cô bày ra cho ai xem? Thẩm Cửu, tôi cảnh cáo cô, bây giờ cô chẳng qua chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, không có nói chuyện.
“Giúp cô, chẳng qua là không muốn để cô làm mất mặt của nhà họ Dạ, hiểu chứ?”
Dạ Âu Thần trước đó còn có chút ấm áp lúc này đã trở thành người không dung nổi bất kỳ ai vào trong mắt rồi.
Chẳng trách... anh lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Còn nói cái gì mua cả trung tâm thương mại cho cô, thì ra là để ý mặt mũi của nhà họ Dạ mà thôi.
Cô... vậy mà còn vui mừng.
Hiện nay Dạ Âu Thần chính miệng vạch trần, trừ khó chịu ra, Thẩm Cửu không biết còn dư lại điều gì.
Lang An đi theo đằng sau hai người đương nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, anh ta đối với sự lạnh lùng như vậy của Dạ Âu Thần coi lại hơi thắc mắc, anh ta trước nay không biết Dạ Âu Thần là một người để ý danh tiếng của nhà họ Dạ.
Nếu không anh bình thường làm chuyện sẽ không theo ý mình như vậy.
Có điều, lời này đối với con gái mà nói, quả thật có hơi quá rồi.
Rõ ràng cảm xúc trên người của Thẩm Cửu đã hạ xuống không ít, bước chân cũng chậm hơn vài nhịp, Lang An bước tới hỏi: “Cô Thẩm, để tôi đi?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu lúc này mới phản ứng lại, lắc đầu: “Không cân, để tôi.”
Cô nghĩ cái gì, đêm bản hợp đồng luôn ôm trong lòng chuyển trả cho Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần nhướn mày, cười lạnh: “Giở tính đỏng đảnh với tôi?”
Thẩm Cửu có hơi không hiểu: “Cái gì?”
Đối diện với ánh mắt chế giễu của anh, Thẩm Cửu mới hiểu câu nói này của anh có ý gì, cô mím môi, đè trái tim không ổn định xuống.
Đôi mắt long lanh ánh nước lại khôi phục dáng vẻ vô tình ban đầu, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi biết anh đóng kịch, nhưng vẫn phải cảm ơn anh, đóng kịch xong rồi, hợp đồng đương nhiên phải trả cho anh.”
Cô không hề cho rằng Dạ Âu Thần thật sự tặng cho cô cả cái trung tâm thương mại.
Cho dù anh thật sự mua cho cô, Thẩm Cửu cô cũng không cân.
Anh vốn dĩ xem cô là người ham hư vinh mà đối đãi, nếu như lúc này tiếp tục nhận những thứ này, vậy hình ảnh cô ham hư vinh ở trong mắt anh càng thêm sâu không phải sao.
“Thứ Dạ Âu Thần tôi đã cho, không có đạo lý thu hôi.”
Động tác trên tay của Thẩm Cửu khựng lại, môi mím lại nói: “Tôi sẽ không lấy thứ không thuộc về tôi.”
Dạ Âu Thân dường như ngây ra, sau đó đôi mắt âm u nhiều thêm một tia chế giễu, cười mỉa: “Ö?”
“Tôi biết, ở trong mắt anh tôi là một người phụ nữ bất chấp thủ đoạn, nếu tôi là người như thế, vậy anh không nên cho tôi những thứ này mới đúng, nếu không không phải tôi đạt được mục đích rồi hay sao?”
“Cô gái, khẩu vị của cô nhỏ như vậy sao?”
Thẩm Cửu bị nghẹn, cắn môi nói: “Đương nhiên không có.”
Cô càng chống đối Dạ Âu Thần như vậy, nhìn trông càng chân thực hơn, đối với những thứ rõ ràng muốn, bề ngoài lại luôn biểu lộ vẻ tôi không cân, tôi không có hứng thú, sau đó ở sau lưng lén lút ra tay.
“Cô Thẩm, thứ cậu Dạ chúng tôi đã tặng đi không có đạo lý sẽ nhận lại, cô vẫn là nhận lấy đi ”
Lang An thấy hai người cứ cứng nhắc không thôi, chỉ đành tốt bụng bước tới nói một câu.
Thẩm Cửu buồn bực trong lòng, cô không muốn để người khác xem thường cô, siết chặt nắm đấm muốn nói cái gì đó.
“Cô tưởng rằng tặng không cho cô sao? Chiếc váy đó 900 triệu, cô cảm thấy không cần trả?”
Nghe thế, Thẩm Cửu hơi há miệng, có ý gì?
Khi Thẩm Cửu còn muốn hỏi tiếp thì bọn họ đã lên xe phía trước, hết cách, Thẩm Cửu chỉ đành đi theo lên xe.
Sau khi lên xe môi của cô mấp máy, Dạ Âu