Thanh âm của Hàn Mai Linh không nhỏ, truyền ra từ ống nghe của điện thoại, trong căn phòng yên tĩnh trở nên rất cao vút.
Đại khái là bởi vì chột dạ, cho nên Thẩm Cửu theo bản năng vươn tay bịt điện thoại lại, sau đó nhìn về hướng nhà vệ sinh một cái, không thấy người, chỉ có tiếng nước rào rào.
Cô nói chuyện ở đây, chắc bọn họ không nghe thấy đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu khẽ khụ một tiếng rồi để điện thoại lại bên tai mình, sau đó gật đầu: “Ừm, tin nhắn tớ mới gửi cậu hồi nãy, cậu xem chưa?”
“Xem rồi, cậu nói tìm được một cái cúc áo, có thể là của người đàn ông đó, đúng không?”
“Ừm, cậu gần đây có tìm được manh mối không?”
“Không có, cậu không có cung cấp bất kỳ manh mối nào cho tớ, bên này tớ tìm người cũng giống như là mò kim đáy bể vậy, Cửu Cửu, nếu cậu đã có đồ của người đàn ông đó, cái cúc áo đó như thế nào, lát nữa cậu chụp ảnh gửi cho tớ đi.”
“Được.”
Hàn Mai Linh thở dài một hơi ở bên kia: “Gần đây cậu thế nào? Tên Dạ Âu Thần đó không có làm khó cậu nữa chứ?”
“Không có, bọn tớ đã hiệp định xong rồi, tớ có thể ở lại nhà họ Dạ nửa năm, nửa năm sau rời đi.”
“Tâm tư của người đàn ông này thật nặng, nửa năm bụng của cậu đã lộ ra rồi, nhưng lúc đó đúng lúc là mùa đông, cơ thể cậu gầy, đến lúc đó mặc quần áo rộng một chút cũng có thể che được.”
“Ừm.”
“Được rồi, cậu gửi hình qua trước đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Cửu mở camera điện thoại lên, sau đó đặt cái cúc áo màu vàng đó trong lòng bàn tay trắng nõn của mình, rồi chụp một cái, vừa gửi hình đi xong thì đằng sau truyền đến tiếng động.
Thẩm Cửu giật bắn mìn, bàn tay chợt run một cái, cái cúc liền rơi xuống đất, sau đó lăn đến gầm giường của Dạ Âu Thần ở đối diện.
Thẩm Cửu chỉ có thể trơ mắt nhìn cái cúc áo đó lăn vào trong dưới tầm mắt của mình, nhưng hoàn toàn không dám đứng dậy đi nhặt.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Âu Thần đúng lúc được Lang An đầy ra từ nhà vệ sinh.
Thẩm Cửu cắn môi dưới, sắc mặt trắng đi vài phần.
Dạ Âu Thần lúc ra ngoài sơ ý liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô ngồi ở đó với sắc mặt trắng bệch, hơn nữa bộ dạng cầm lấy điện thoại như ăn trộm có tật giật mình, liền híp đôi mắt lại đầy nguy hiểm, đôi con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm vào cô.
Bị ánh mắt đen láy của anh nhìn, Thẩm Cửu căng thẳng đến nỗi vầng trán trắng nõn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô hoàn toàn không giấu được tâm tư của mình, cho nên suy nghĩ đều hiện ra hết trên mặt, trái tim thấu đáo của Dạ Âu Thần lại nhạy bén vô cùng, chỉ chốc lát liền nhìn ra manh mối trong đó.
Chỉ là, lười quan tâm đến cô.
“Cậu Dạ, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
“Ừm.”
Sau khi Lang An rời đi, Dạ Âu Thần tự mình lăn xe đến bên cửa sổ, trong tay cầm một quyền tạp chí tài chính kinh tế.
Thẩm Cửu nhìn cảnh này đến thất thần.
Dạ Âu Thần tắm xong mặc một bộ đồ thoải mái màu xanh, màu sắc trầm thấp khiến anh trông càng trầm ổn, đồng thời cũng khiến anh trở nên càng băng lãnh khó mà tiếp cận, lúc cúi đầu, đường nét góc nghiêng kiên nghị, còn có đôi môi mím chặt đó, giống như là nét bút mà họa gia đặc biệt phác họa ra, còn có đôi con ngươi sâu thẳm đen láy đó nữa.
“Đẹp không?”
Trong lúc nhìn đến thất thần, một câu hỏi lạnh băng truyền đến.
Thẩm Cửu hồi thần, nhìn thấy Dạ Âu Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen láy đáng sợ của anh đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô trong không trung.
Nhìn người ta đến xuất thần rồi đột nhiên bị bắt tại trận, mẹ nó cũng quá là xấu hổ rồi.
Thẩm Cửu khẽ khụ một tiếng, đỏ mặt dời mắt đi.
Một lúc sau cô lại hồi thần lại, không đúng a, bây giờ cô không phải lúc để nghĩ đến mấy cái này, cái cô nên nghĩ là cái cúc áo đó đã lăn đến gầm giường của Dạ Âu Thần rồi, cô phải làm sao để lấy nó về đây?
Thẩm Cửu lại không