Thanh âm đột nhiên trở nên nghiêm nghị khiến cho Thẩm Cửu giật bắn mình, cô siết chặt chiếc khăn tắm trên người, sau đó chậm rãi đi về phía Dạ Âu Thần.
Chỉ là khi đi đến nơi cách Dạ Âu Thần tương đối xa, Thẩm Cửu ngừng lại.
Cô cắn môi dưới.
“Có chuyện gì sao?”
“Dìu tôi lên giường.” Thanh âm Dạ Âu Thần lạnh băng mà nói, ánh mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.
Thẩm Cửu thở phào một hơi, hoá ra anh chỉ là bảo cô qua đó dìu anh lên giường mà thôi, vậy cũng may. Chỉ là, trên người cô bây giờ chỉ có khăn tắm, lỡ như không cẩn thận sẽ tuột xuống, cho nên Thẩm Cửu chỉ có thể mở miệng khẩn cầu: “Có thể để tôi thay bộ quần áo rồi mới giúp anh không? Hồi nãy tôi…quên đem quần áo vào trong rồi.”
Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Cửu siết chặt một góc khăn tắm, cắn môi nói: “Chỉ một lát, một lát là được.”
Anh vẫn không nói chuyện, Thẩm Cửu cảm thấy bản thân mình không thể mặc khăn tắm mà đi giúp anh được, cho nên anh không nói chuyện, cô liền chầm chậm lê bước chân, thấy Dạ Âu Thần không có động tác gì, cô mới quay người chạy đến bên giường cầm lấy quần áo mình đã chuẩn bị sẵn rồi xông vào nhà tắm.
Vào chưa bao lâu thì lại xông ra ngoài, cái đầm đó treo trên người cô một cách xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc ra ngoài còn lộ ra một mảnh vai trắng như tuyết, Thẩm Cửu vừa kéo vừa đi về phía anh, đợi đến khi đến trước mặt Dạ Âu Thần, quần áo của cô đã mặc xong rồi.
Cả quá trình còn chưa đến 1 phút nữa.
Tốc độ rất nhanh.
Chỉ là đầu tóc lộn xộn.
Dạ Âu Thần khẽ híp đôi mắt lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, đi chân trần mặc đầm ngủ màu xanh nhạt, chất lượng của chiếc đầm bình thường, hơn nữa đại khái là có chút tuổi rồi, cho nên xù lông còn có chút bạc màu nữa, có thể nói là hoàn toàn không tương xứng với làn da trắng ngần của cô.
Luôn cảm thấy cái đầm này đã hạ thấp khí chất trên người của cô.
Dạ Âu Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ không vui.
Thẩm Cửu chú ý thấy ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn cái đầm một cái, đại khái là đoán được Dạ Âu Thần đang nhìn cái gì. Đáy lòng cô có chút khó xử, khuôn mặt nóng bừng, cắn môi dưới một hồi mới gian nan mà mở miệng nói.
“Tôi xong rồi, tôi dìu anh đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, Thẩm Cửu tiến lên trước đẩy Dạ Âu Thần đến bên giường.
Đợi sau khi Dạ Âu Thần lên giường rồi, ánh mắt vẫn rơi trên người cô một cách bất thiện, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.”
“Hả?” Thẩm Cửu lúc đầu có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh liền gật đầu, khom eo xuống mở ngăn kéo tủ đầu giường, vừa hỏi: “Cậu Dạ muốn tìm cái gì sao?”
Bởi vì ở công ty đã kêu quen rồi, cho nên xưng hô của cô đối với Dạ Âu Thần luôn là cậu Dạ.
Trong ngăn kéo rất gọn gàng, để vài quyển sách và áp phích, còn có đồng hồ đeo tay gì đó nữa.
“Lật quyển sách thứ hai ra trang 205, có một tấm thẻ lấy ra đây.”
“Ò.”
Thẩm Cửu không có bất kỳ nghi vấn gì, anh nói gì thì làm đó, rút quyển sách thứ hai ra sau đó lật đến trang 205, lúc lật Thẩm Cửu còn có chút kinh ngạc trong lòng là anh lại có thể nhớ rõ đến như vậy.
Như vậy có thể thấy Dạ Âu Thần chắc hắn là một người vô cùng bị ám ảnh cưỡng chế.
“Tìm được rồi.” Thẩm Cửu nhìn thấy tấm thẻ đó thì lấy ra đưa cho Dạ Âu Thần.
Nhưng Dạ Âu Thần không có nhận, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
“Cậu Dạ?”
“Cho cô đó.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu có chút kinh ngạc, nhìn tấm thẻ trong tay mình một cái.
Đó là một tấm thẻ ngân hàng.
“Cho tôi?”
Cô vốn dĩ còn tưởng anh muốn tìm thứ thẻ gì đó, không ngờ lại là một tấm thẻ ngân hàng.
Nhưng mà cho cô thẻ ngân hàng làm gì?”
“Cậu Dạ?” Thẩm Cửu không hiểu, siết chặt tấm thẻ ngân hàng trong tay, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn anh.
Nụ cười trên khoé môi Dạ Âu Thần mang theo một tia mỉa mai: “Thân là mợ hai nhà họ Dạ, cô tốt nhất là ăn mặc giữ thể diện một chút, bên trong có tiền, ý của tôi cô đã hiểu