"Thật sự là tôi chỉ có chút việc nên mới đi ra ngoài." Đến lúc khẩn cấp, Thẩm Cửu tự nhủ là mình không được nói ra! Đó là mệnh lệnh của ông cụ Dạ, nếu như cô nói ra thì chẳng khác nào bán đứng ông cụ Dạ, chuyện này lại càng khiến cho quan hệ của hai ông cháu bọn họ càng tồi tệ hơn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu mím môi, phủ nhận.
"À." Dạ Âu Thần nheo mắt lại nguy hiểm nhìn chằm chằm cô: "Tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, nói!"
Giọng nói của anh lạnh lùng vô tình, mang theo sự đáng sợ kinh khủng, Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới: "Thật sự chỉ là ra ngoài mua ít đồ mà thôi, hơn nữa, đã trừ một tháng tiền lương của tôi rồi, tôi cũng không hề phàn nàn gì, cậu Dạ cần gì phải biết tôi đi đâu chứ?"
Dạ Âu Thần dừng lại, con mắt hẹp dài nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô: "Nói lại những gì cô vừa mới nói lần nữa."
Thẩm Cửu nắm chặt điện thoại đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: "Tôi không muốn!"
Dạ Âu Thần nhíu mày lại: "Đi đâu?"
"Cách xa anh một chút!"
Nói xong, Thẩm Cửu quay người chạy ra ngoài.
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng định đi tìm người giúp việc nữ lúc trước, vừa đi vừa quay đầu lại, lúc thấy Dạ Âu Thần không đuổi theo, Thẩm Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, phát hiện là Hàn Mai Linh gửi tin nhắn tới.
Hàn Mai Linh: Đã xuất phát, chờ tin tức tốt của tớ.
Xem ra Mai Linh hẳn là tình thế bắt buộc, Thẩm Cửu cảm thấy có lẽ cũng không cần lo lắng như vậy.
Cô ở bên ngoài ngây người một hồi lâu, chờ đợi điện thoại của Hàn Mai Linh.
Đợi rất lâu, cuối cùng Hàn Mai Linh cũng gọi điện thoại tới cho cô: "Làm xong rồi, cậu có thể an tâm rồi nha."
Thẩm Cửu hơi kích động, nhỏ giọng hỏi: "Đã lấy được thứ kia rồi sao?"
"Lấy được rồi, đang ở trong tay tớ, có cần tớ chụp ảnh gửi cho cậu xem không?"
"Không cần, cậu lấy được là được rồi, nhưng... Các người làm như thế nào vậy? Có bị phát hiện hay không?"
"Yên tâm đi, tớ làm việc mà cậu còn không yên tâm à? Cửu Cửu, cậu cứ an tâm nghỉ ngơi đi, đúng rồi, đến lúc đó người khác hỏi cậu chắc cậu cũng biết phải làm thế nào rồi chứ? Cứ thế đã, tớ còn có việc nên cúp máy trước đây!"
Nói xong, Hàn Mai Linh rụp một tiếng cúp điện thoại, Thẩm Cửu vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, Mai Linh làm việc luôn luôn ổn thỏa, cô cảm thấy có lẽ chuyện này sẽ kết thúc như vậy đúng không?
Đang suy tư, người giúp việc nữ quét dọn phòng trước đó thở hồng hộc chạy tới.
"Mợ hai."
Nhìn thấy cô ta, Thẩm Cửu cất điện thoại di động đi, sắc mặt trấn định.
"Sao vậy?"
Sắc mặt người giúp việc nữ kia vô cùng hoảng hốt, cắn môi nói: "Mợ hai, tôi... xin lỗi! Tiểu Vũ vừa gọi điện thoại cho tôi nói là cô ấy không cẩn thận làm mất cài áo của ngài rồi."
Nghe xong, Thẩm Cửu nhíu lông mày lại: "Có ý gì? Không tìm được cài áo?"
"Trên đường cô ấy đi mua sắm trở về không cẩn thận va chạm với người khác, đồ đạc đều rơi xuống hết, nhưng lúc nhặt đồ lại không tìm được cài áo..."
Va chạm...
Mí mắt Thẩm Cửu hung hăng nhảy một cái, phút chốc tiến lên một bước: "Va chạm? Vậy có bị thương không?"
Người giúp việc nữ giật nảy mình, lắp bắp nói: "Không, không có, chỉ bị mất đồ thôi, không nghiêm trọng."
Nghe xong, rốt cuộc Thẩm Cửu cũng thở dài một hơi.
Con nhóc Hàn Mai Linh này thật là dọa chết cô rồi, ngay cả chuyện va chạm với nhau này cũng làm được, thật là điên rồ!
"Mợ hai, Tiểu Vũ không bị thương nhưng đã làm mất cài áo của ngài rồi, làm sao bây giờ..." Người giúp việc nữ chưa quên người giúp việc trước đó bị đuổi nghe nói cũng là bởi vì cô ta giội sữa bò lên người mợ hai nên mới bị đuổi việc, lúc cô ta sắp đi còn nói xấu Thẩm Cửu rất nhiều, mọi người đều đoán ra.
Cho nên bây giờ ở trong mắt người giúp việc nữ, vị mợ hai mới gả đên đây rất đáng sợ.
"Được rồi." Thẩm Cửu cau mày suy nghĩ hồi lâu, mới một lần nữa thư giãn ra: "Một cái cài áo mà thôi, nếu đã không tìm thấy, vậy coi như tôi chưa từng có nó đi."
"Thế nhưng mà... Không phải chiếc cài áo kia rất quan trọng với ngài à?"
"Vốn là rất quan trọng, nhưng an toàn của cô ấy cũng rất quan trọng, cũng không thể vì một chiếc cài áo làm gì mọi người được đúng không?