"Chắc là cô ấy tới Lục thị."
Ánh mắt u ám của Dạ Âu Thần mờ mịt không rõ, rất lâu sau môi mỏng của anh mới nhếch lên một độ cong giễu cợt.
"Thật đúng là không biết sống chết."
"Cậu Dạ, cái tên Lục Chiêu kia cũng không tốt đẹp gì, chúng ta có cần..."
"Không cần." Dạ Âu Thần đánh gãy lời anh ta, lạnh lùng nói: "Cô ấy muốn đưa đến cửa, thì cứ để xem cô ấy cứng đầu thế nào."
"Thế nhưng mà!" Lang An hơi nóng nảy nói: "Tên Họ Lục kia dâm đãng như vậy, nhỡ đâu..."
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại: "Đó cũng là tự cô ấy gieo gió gặt bão!"
Lang An: "..."
Tập đoàn Lục thị
""Lục Chiêu, tối hôm qua anh nói đến tìm người ta nhưng người ta đợi anh ở nhà rất lâu mà anh vẫn không tới, có phải anh không còn yêu em nữa hay không?" Người phụ nữ ăn mặc nóng bỏng dùng sức cọ lên trên người Lục Chiêu, hai tay ôm cổ anh ta trêu chọc đủ loại.
Lục Chiêu cười nhẹ một tiếng vùi vào cổ đối phương: "Bảo bối, tối hôm qua anh phải đi tiếp khách, quá bận rộn, tối nay sẽ qua chỗ em."
"Thật không? Vậy anh đừng có mà lừa người ta đấy." Người phụ nữ không cam lòng cong môi lên, đòi anh ta hôn.
Trong mắt Lục Chiêu hiện lên một tia u ám, tay đặt trên lưng người phụ nữ cũng hơi nắm chặt lại, cúi đầu.
"Tổng giám đốc Lục." Một giọng nữ mềm mại đột nhiên vang lên.
Lục Chiêu dừng động tác lại, mà người phụ nữ trong ngực anh ta bị cắt ngang bất mãn ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Thẩm Cửu nắm chắc túi xách trong tay, đứng tại chỗ hơi lúng túng nhìn bọn họ.
Làm gián đoạn chuyện tốt của người khác, đây quả thực là một chuyện rất thất đức.
Nhưng bài học lần trước ở vườn hoa đã cho Thẩm Cửu biết, nếu như cô gọi chậm Lục Chiêu thêm một chút thì có lẽ bọn họ lại muốn trình diễn một màn hành động hạn chế người xem ở trước mặt cô, cô có thể không nhìn nhưng cô không có nhiều thời gian để chờ như vậy.
Lục Chiêu nhìn thấy là cô, hơi nheo mắt lại: "Ồ? Là cô à."
"Honey, anh biết cô ta à?" Người phụ nữ nhìn thấy Thẩm Cửu, trong mắt lập tức trở nên thù địch, vô cùng cảnh giác nhìn cô.
Đối với Lục Chiêu mà nói, thì phụ nữ là một sinh vật vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì anh ta thực sự quá mức phong lưu lạm tình.
"Biết... Biết sao?" Lục Chiêu mỉm cười, nhìn Thẩm Cửu: "Chào cô, chúng ta quen nhau không?"
Thẩm Cửu đã sớm dự đoán được chuyến này sẽ không thuận lợi như vậy nên cô cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nghe thấy Lục Chiêu hỏi như thế đưa tay lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho Lục Chiêu: "Tôi là trợ lý của Tổng giám đốc Dạ Âu Thần của tập đoàn Dạ thị, Thẩm Cửu."
Người phụ nữ bất mãn: "Nếu là người của tập đoàn Dạ thị, vậy cô đến Lục thị làm cái gì?"
Thẩm Cửu mỉm cười: "Đương nhiên là tìm Tổng giám đốc Lục bàn chuyện hợp tác rồi."
Giọng điệu của cô không kiêu ngạo không tự ti, trên mặt cũng không có biểu lộ dư thừa, con mắt yên lặng nhìn qua Lục Chiêu.
Lục Chiêu đánh giá cô thêm vài lần, sau đó cười lạnh: "Bàn chuyện hợp tác, cô xứng không? Muốn tôi đồng ý hợp tác trừ phi Cậu Dạ của các người tự mình đến mời."
"Cậu Dạ đi đứng không tiện, xin Tổng giám đốc Lục thông cảm."
Mặt Thẩm Cửu vẫn không thay đổi nói như trước.
Lục Chiêu nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên nói với người phụ nữ trong ngực: "Em về trước đi."
Người phụ nữ phẫn nộ, không nghe theo: "Honey, không muốn đâu, anh đưa người ta về."
"Nghe lời." Sắc mặt Lục Chiêu nghiêm lại, khí tức trên người cũng lập tức trở nên khác biệt.
Tay người phụ nữ run lên một cái, ngơ ngác nhìn anh ta, Lục Chiêu vuốt đầu của cô ta: "Anh thích phụ nữ biết nghe lời, đúng không nào?"
"Vậy... Được rồi, vậy em đi về trước."
Trước khi người phụ nữ kia đi còn hung hăng trừng mắt với Thẩm Cửu một cái, rõ ràng đã đem cô phân loại thành tình địch.
Mặt Thẩm Cửu vẫn không đổi sắc.
Sau khi cô ta đi rồi, Lục Chiêu móc chìa khóa xe ra: "Lên xe nói chuyện."
Nghe xong, Thẩm Cửu cảm thấy hơi lạnh sống lưng, cô cắn răng nói: "Tổng giám đốc Lục, gần đây có một quán cà phê, tôi cảm thấy chỗ ấy rất thích hợp để chúng ta nói chuyện."
"Ồ, cô tới tìm tôi nói chuyện chẳng lẽ tôi không được quyết định vị trí à?" Bỗng nhiên Lục Chiêu tiến lên một bước như muốn đem Thẩm Cửu ôm vào trong ngực, Thẩm Cửu biến sắc mặt, lui về sau mấy bước: "Tổng giám đốc